Chương 2.2: Nguyên thân Hứa Ngôn làm qua chuyện khốn nạn

Cẩn Tú Hoa trực tiếp phịch một cái quỳ xuống dưới đất, nhìn Hứa Ngôn, khóe môi run rẩy mở miệng: “Bạn học nhỏ, ta thay cháu trai ta quỳ xuống xin lỗi cậu. Ta xin lỗi thế này, là vì muốn cậu không làm khó cháu trai ta, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, trong lòng cậu rõ ràng hơn so với bất cứ ai.”

Trong lòng Hứa Ngôn đương nhiên rõ ràng Phạm Cảnh Ngôn trong sạch.

Cậu nhìn thấy Cẩn Tú Hoa quỳ dưới chân mình, trong lòng rất thỏa mãn, cũng không so đo lời Cẩn Tú Hoa nói.

Mà Phạm Cảnh Ngôn ở bên cạnh, ngay khoảnh khắc Cẩn Tú Hoa quỳ xuống kia, nước mắt liền rơi xuống, cuối cùng nhịn không được nữa mà khóc lên.

Hắn biết bà hắn tin hắn, cũng biết khổ tâm của bà hắn.

Là hắn quá ngu xuẩn, liên lụy bà hắn lớn tuổi như vậy, còn phải quỳ xuống trước mặt loại tiểu nhân như Hứa Ngôn.

Ánh mắt Hứa Ngôn quét tới, vô cùng vui vẻ, vẻ mặt tiểu nhân đắc ý tươi cười, trước khi rời đi nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Phạm Cảnh Hồng nói: “Cẩn Phạm, cái loại rác rưởi không ngẩng mặt lên được như cậu, còn cho rằng tôi thật sự muốn làm bạn với cậu?”

Hứa Ngôn làm ra chuyện khốn nạn như vậy còn không chỉ mỗi việc này.

Sau chuyện đồng hồ, Hứa Ngôn liền ra lệnh cho đám hồ bằng cẩu hữu bên cạnh mình cũng đi nhằm vào Phạm Cảnh Hồng.

Tỉ như lúc ăn cơm ở nhà ăn của trường, bạn của Hứa Ngôn cố ý làm đổ toàn bộ cơm Phạm Cảnh Hồng vừa lấy.

Sau đó Hứa Ngôn cố ý đi qua răn dạy đám bạn của mình, sau khi bạn hắn đi, Phạm Cảnh Hồng một lời không nói nhặt cơm trên đất lên,

Hứa Ngôn liền đi qua ngồi xổm xuống, cùng giúp Phạm Cảnh Vân nhặt cơm, ngay lúc Phạm Cảnh Vân ngẩng đầu lên một mặt kinh ngạc nhìn Hứa Ngôn, ánh mắt Hứa Ngôn đột nhiên tràn ngập ác ý nhìn Phạm Cảnh Hồng, cố ý lớn giọng nói: “Bạn học Cẩn Phạm, mặc dù cơm ở nhà ăn là miễn phí, cậu cũng không thể đổ nhiều như vậy chứ. Cậu thế này, các bạn học phía sau còn cơm để ăn không?”

Lời này của Hứa Ngôn, thu hút người xung quanh nhìn về phía này.

Bởi vì lực học của Phạm Cảnh Hồng tốt, lớn lên lại đẹp trai, cũng có không ít người ghen ghét hắn, thấy thế cũng mở miệng châm chọc: “Đã nhìn thấy quỷ nghèo, cũng chưa nhìn thấy quỷ nghèo như vậy. Cơm không mất tiền, liền ra sức đánh đổ, làm sao mà ích kỷ như vậy a.”

Phạm Cảnh Hồng biết Hứa Ngôn chẳng có lòng tốt gì, cậu ta làm sao có thể có lòng giúp hắn nhặt cơm.

Tia hy vọng vừa dâng lên khi nãy, thật sự cho rằng Hứa Ngôn sẽ có ý giúp hắn thật lòng, lại bị dập tắt rồi.

Phạm Cảnh Hồng cảm thấy mình thực sự quá nực cười.

Thật sự vô cùng ngu xuẩn.

Hứa Ngôn nhìn Phạm Cảnh Hồng nhanh chóng nhặt cơm lên, lại ác ý nói: “Cậu làm đổ nhiều cơm như vậy, lại đem vứt hết, không thể vì nó miễn phí, cậu liền lãng phí như vậy a.”

Cửa sổ nhà ăn có một bác gái nghe thấy động tĩnh bên này, bà ta biết Phạm Cảnh Hồng, Phạm Cảnh Hồng mỗi lần đều là gọi một phần cơm miễn phí lớn, thỉnh thoảng mới đến cửa gọi một ít đồ ăn.

Mỗi lần gọi món, đều là gọi mấy món rau xanh rẻ nhất, bà ta sớm đã nhìn không thuận mặt rồi.

Bác gái ở nhà ăn kia nhìn Phạm Cảnh Hồng quát: “Bọn tôi nấu cơm cũng không dễ dàng! Nhiều cơm như vậy cậu làm sao có thể vứt trên đất chứ ! Cậu lát nữa đừng có mà đến đây gọi cơm mới, đất này cũng không bẩn, cậu đem nó ăn hết đi. Cơm bên kia, không cho phép cậu lại lấy cái mới !”

Hứa Ngôn nghe thấy vô cùng hài lòng, đắc ý rời đi.

Phạm Cảnh Hồng trên mặt không có biểu tình gì, một lời không nói đi đến bên ngoài ngồi ăn cơm.

Bạn học bên cạnh thấy hắn đi đến, liền giống như trốn ôn thần mà chạy đi.

Bên cạnh Phạm Cảnh Hồng không còn một bạn học nào, chỉ có hắn cô độc ăn cơm vừa nãy mới bị đổ trên đất.

Mặc dù sàn nhà ăn mỗi ngày đều lau, nhưng khi nãy nhiều người qua lại như vậy, làm sao có thể không có đồ dơ.

Cơm vào trong miệng, vô cùng lộm cộm, dính cát bụi. Nhưng là Phạm cảnh Hồng không cảm giác được như nhau, đem cơm ăn sạch sẽ.

Cẩn Tú Hoa cũng trồng qua lúa nước, Phạm Cảnh Hồng cũng giúp bà trồng, hắn biết trồng hoa màu có bao nhiêu khó khăn, hắn không thể lãng phí lương thực.

Bởi vì có tác dụng đi đầu của Hứa Ngôn, những học sinh khác ghen ghét Phạm Cảnh Hồng, cũng đều giương ra móng vuốt ác ý với Phạm Cảnh Hồng, đem Phạm Cảnh Hồng lột da xé thịt.