Chương 3: Lần đầu gặp nam chính

Hứa Ngôn ngồi trên giường, nhớ lại những chuyện khốn nạn mà nguyên chủ Hứa Ngôn làm với Phạm Cảnh Hồng, sống lưng lạnh toát.

Phải biết, nguyên thân Hứa Ngôn trong nguyên văn, chỉ là ở thời niên thiếu của nam chủ yếu đuối Phạm Cảnh Hồng, là một pháo hôi tìm đường chết mà thôi.

Trong nguyên văn, Phạm Cảnh Hồng bởi vì lớn lên đẹp trai, được nữ sinh trong trường chụp trộm không ít hình đăng lên mạng. Mà trên cổ Phạm Cảnh Hồng đeo một sợi dây chuyền, đó là sở hữu độc quyền của Phạm gia.

Chính vì mấy bức ảnh, khi Phạm Cảnh Hồng tốt nghiệp cấp hai, Phạm gia đã biết Phạm Cảnh Hồng chính là tiểu thiếu gia mà bọn họ tìm lâu như vậy cũng không tìm thấy.

Khi đó sau khi xảy ra tai nạn xe, xe cứu hộ và xe cảnh sát đều đến, nhưng đáng tiếc ba người trong hai xe đều đã chết.

Mấy cảnh sát kia cũng không biết, khi đó trong xe còn có một đứa bé ba tuổi.

Phía sau Phạm gia phải rất nhiều người đi tìm, đều không tìm thấy bất kỳ dấu vết gì của Phạm Cảnh Hồng.

Khi Phạm Cảnh Hồng tốt nghiệp cấp hai, Phạm gia muốn đón hắn về, hắn không trở về, bởi vì khi đó Cẩn Tú Hoa ốm rất nặng.

Mãi đến sau khi Cẩn Tú Hoa qua đời, Phạm Cảnh Hồng mới chân chính trở về Phạm gia.

Mà Phạm Cảnh Hồng về Phạm gia rồi, khi đó chính văn mới chính thức bắt đầu.

Phạm Cảnh Hồng bởi vì Hứa Ngôn, còn có trường học ức hϊếp, tạo nên bóng ma tâm lý rất nghiêm trọng. Hắn trở về thế gia hắc đạo thuộc về chính hắn, hoàn toàn hắc hóa rồi.

Sau khi trưởng thành bề ngoài vẻ mặt văn nhã lễ độ, nội tâm hung ác bệnh kiều điên cuồng.

Mà Hứa Ngôn cái tên pháo hôi tìm đường chết nào, ông trời cuối cùng cũng mở mắt nhìn rồi, cuối cùng cũng nhìn thấy cậu rồi, sau này nhà Hứa Ngôn bị phá sản, Hứa Ngôn trở nên nghèo kiết xác!

Trước kia cậu làm ra mấy chuyện khốn nạn với Phạm Cảnh Hồng nhiều như vậy, cậu có thể là người đầu tiên trong danh sách đen muốn ám sát trong lòng Phạm Cảnh Hồng!

Phạm Cảnh Hồng sau đó tìm thấy Hứa Ngôn rồi, đem cậu ta tra tấn không ra hình người. Bởi vì trong nhà Phạm Cảnh Hồng là hắc đạo, hắn đá chết một người, đơn giản giống như đá chết một con kiến

Hứa Ngôn cuối cùng đi đã đi đến kết cục của pháo hôi, bị Phạm Cảnh Hồng khiến cho ngủm củ tỏi rồi.

Hơn nữa nghe nói lưỡi của cậu ta còn có nhãn cầu đều mất rồi!

Hứa Ngôn nhớ lại xong nguyên văn, cả người ớn lạnh, muốn ấn huyệt nhân trung khiến bản thân bĩnh tĩnh bĩnh tĩnh!

Cuốn tiểu thuyết này là một bạn học nữ trước đây cho cậu xem.

Thực ra cậu đối với tiểu thuyết này không quá hứng thú, lật đến sau này khi tên nguyên thân tiểu nhân Hứa Ngôn chết đi, thì cậu liền không xem nữa.

Hứa Ngôn mười phần tuyệt vọng ôm đầu.

Vừa nãy cậu xem điện thoại của mình, nhìn nhìn thời gian, sắp phải thi đại học rồi!

Nguyên thân Hứa Ngôn là bắt đầu ở học kỳ lớp mười hai, liền một mực nhắm vào Phạm Cảnh Hồng.

Cũng chính là nói, hiện tại Hứa Ngôn đều đã làm xong mấy chuyện tìm chết kia rồi! Phạm Cảnh Hồng sắp phải về Phạm gia rồi.

Lưỡi và nhãn cầu của cậu sắp không giữ nổi rồi!

Chúa Jesus cũng không cứu được cậu! Cậu nói !

Hứa Ngôn lập tức nằm xuống giường, một mặt tuyệt vọng: “Còn không bằng để mình chết đi cho rồi.”

Nói thì nói như vậy, nhưng trong lòng Hứa Ngôn một chút cũng không muốn chết.

Cậu đã chết một lần rồi, không dễ gì có cơ hội sống lại, cậu mới không muốn chết !

Cậu nghĩ cách, cách bảo vệ cái mạng chó của mình!

Cậu có thể gửi một cái bài đăng cầu cứu không? Xuyên thành bóng ma thời niên thiếu của nam chính bệnh kiều, cậu làm sao mới có thể bảo vệ được cái mạng chó của chính mình?

Đang online! Rất gấp!

Dong dong dong-------

Cửa phòng bị người gõ vang, đánh gãy suy nghĩ điên cuồng tìm cách sống của Hứa Ngôn.

“A Ngôn?” bên ngoài truyền đến giọng phụ nữ đã già nua, “A Ngôn? Con sắp đi học muộn rồi.”

Bên ngoài, có lẽ là bà của nguyên thân Hứa Ngôn.

Thực ra Hứa Ngôn ở thế giới ban đầu không có người thân, từ nhỏ lớn lên trong cô nhi viện.

Lúc cậu xảy ra tai nạn xe, vừa hay vừa mới kết thúc kỳ thi đại học. Theo ý kiến của cậu, lên thi đại học này cậu rất chắc chắn lấy được điểm cao, lên đại học mà bản thân thích.

Kết quả thật sự là tai bay vạ gió.

Mặc dù cậu bây giờ rất không muốn gặp nam chính bệnh kiều Phạm Cảnh Hồng kia, nghĩ có thể tránh được một lúc liền tránh một lúc, nhưng là thái độ học tập tốt nhiều năm qua khiến cậu không thể cho phép mình đến trễ.

Hứa Ngôn dậy mở cửa, ngoài cửa là một bà lão tóc đã trắng xóa.

Nguyên thân Hứa Ngôn tính xấu khi dậy, ông bà cậu ta đều không muốn kêu cậu ta dậy, thường đem chuyện gọi Hứa Ngôn dậy đùn qua đẩy lại.

Xem ra hôm nay là bà nguyên thân Hứa Ngôn không đẩy được qua cho ông nguyên thân Hứa Ngôn.

Bà của nguyên thân Hứa Ngôn nhìn có chút căng thẳng, giống như là sợ Hứa Ngôn quát bà.

Hứa Ngôn có chút ngượng ngùng, khô khốc mở miệng nói: “….con biết rồi, cảm ơn bà nội”

Lão thái thái lúc này nghe thấy lời này của Hứa Ngôn, lập tức mở to mắt nhìn cậu, giống như thấy quỷ.

Hứa Ngôn nhanh chóng trốn vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.

Đợi nhìn vào trong gương, nguyên thân Hứa Ngôn và cậu giống nhau như đúc, Hứa Ngôn càng cảm thấy khốn nạn.

Pháo hôi trong tiểu thuyết chết thảm như vậy, hiện tại có mặt.

Hứa Ngôn rửa mặt xong, về phòng thay quần áo.

Nguyên thân Hứa Ngôn, mặc dù quần áo và giày của cậu ta đều rất đắt, nhưng đa số màu sắc đều là hoa hòe lòe loẹt.

Hứa Ngôn chọn một bộ màu đen kinh điển nhất giày vải độn đế, đôi giày này, có lẽ là đôi giày rẻ tiền nhất của nguyên thân Hứa Ngôn.

Đối với nguyên thân Hứa Ngôn mà nói là rẻ, nhưng đối với Hứa Ngôn mà nói, cậu chưa từng mang đôi giày đắt như vậy.

Hứa Ngôn nhìn một tường giày kia, trong lòng không có cảm giác gì lớn.

Nếu là một tường sách, cậu có thể còn sẽ chớp chớp mắt.

Trong nguyên văn, trong nhà nguyên thân Hứa Ngôn sau này bị phá sản. Hiện tại còn chưa đến lúc đó, cậu trước tiên tích cóp cho mình thật nhiều tiền a, không đến mức tương lai phải lưu lạc đầu đường xó chợ.

Hứa Ngôn nhìn tường giày kia, cười cong khóe miệng.

Đem mấy đôi giày này bán đi, cậu có được không ít tiền đi?

Hứa Ngôn không ăn sáng, dùng điện thoại hướng dẫn, bắt đầu đến trường.

Nhà nguyên thân Hứa Ngôn cách trường học Thanh Thành không xa, Hứa Ngôn đi mấy phút, liền đến nơi.

Hứa Ngôn tắt điện thoại ngẩng đầu lên, sau đó cả người liền cứng lại.

Phía bên kia đường, có một lão thái thái quần áo mộc mặc, quần áo bà mặc dù trông rất sạch sẽ, nhưng là rất cũ rồi.

Đứng bên cạnh bà là một thiếu niên, trên người thiếu niên kia mặc đồng phục.

Phía trên là áo màu xanh trắng ngắn tay, phía dưới là quần đồng phục màu xanh sọc trắng.

Đồng phục rất sạch sẽ, nhưng rõ ràng thời gian mặc đã rất dài rồi, màu xanh kia đều có chút trắng rồi.

Dáng người thiếu niên kia mười phần thon gầy, xương bả vai đều có thể nhìn thấy lộ ra ngoài đồng phục.

Da hắn rất trắng, dáng người cũng cao, lớn lên vô cùng đẹp trai. Ngũ quan đoan chính, mặt mày tinh xảo. Đặc biệt là đôi mắt kia, vừa đen vừa sáng,

Trên mặt thiếu niên kia mang theo nụ cười hiếu thuận, đang nói chuyện gì đó với lão thái thái bên cạnh, vừa nói, bừa đêm chổi trong tay và những công cụ khác đều bỏ lên xe ba bánh.

Trong đầu Hứa Ngôn vang lên tiếng chuông cảnh báo.

Tướng mạo xuất chúng như vậy, trong tay còn cầm chổi, còn không phải nam chính bệnh kiều thì còn có thể là ai nữa!

Thực ra trong trường học Thanh Thành, học sinh quy quy củ củ mặc đồng phục không nhiều lắm, trường học cũng không ép buộc yêu cầu học sinh mặc đồng phục.

Nhưng có thể mặc đồng phục quy củ mỗi ngày, chỉ có Phạm Cảnh Hồng!

Cẩn Tú Hoa có khi sẽ đến quét dọn đường trước cổng trường học, mà Phạm Cảnh Hồng sẽ giúp bà, để Cẩn Tú Hoa nghỉ ngơi, hắn đến quét.

Hứa Ngôn mạnh mẽ nghĩ, trong nguyên văn, nguyên thân Hứa Ngôn sau khi bại lộ mặt thật trước mặt Phạm Cảnh Hồng, liền mỗi ngày trắng trợn to gan bắt nạt Phạm Cảnh Hồng

Có lần Phạm Cảnh Hồng đang giúp Cẩn Tú Hoa quét trước cổng trường, Hứa Ngôn cố ý mang theo đám đàn em đến làm khó bọn họ.

Cậu ta mời đám đàn em ăn sáng, sau đó cố ý ném rác lên đất, còn nói với Phạm Cảnh Hồng, “Tên quét rác kia, qua đây quét rác đi. Rác quét rác, thật sự rất xứng đôi.”

Hứa Ngôn hồi tưởng xong cốt truyện tìm đường chết của nguyên thân Hứa Ngôn, chút bị chuột rút cẳng chân, thiếu chút nữa nhịn không được bay đến trước mặt Phạm Cảnh Vân mà quỳ xuống!