Chương 4: Có phải đã đến thời khắc soát độ hảo cảm

Hứa Ngôn cúi đầu, giả vờ không nhìn thấy Phạm Cảnh Hồng, nhanh chân đi về phía trong trường học, muốn nhanh chóng trốn đi.

Kết quả mọi chuyện chính là trùng hợp như vậy, Phạm Cảnh Hồng giúp Cẩn Tú Hoa cất xong công cụ, Cẩn Tú Hoa liền đẩy xe ba bánh đi, Phạm Cảnh Hồng cũng quay người đi về trường học.

Hứa Ngôn chỉ lo cúi đầu đi, căn bản không nhìn thấy phía trước, vừa hay đυ.ng phải một người.

Hứa Ngôn lập tức ngẩng đầu: “Không nhìn thấy, xin….”

Va đến trong mắt cậu, là gương mặt có phần thanh tú quá mức kia của Phạm Cảnh Hồng.

Phạm Cảnh Hồng hiển nhiên cũng vô cùng ngạc nhiên, nhưng rất nhanh lại phản ứng lại, khuôn mặt kia lập tức lạnh xuống, cả người giống như gió lạnh tháng chạp, khiến Hứa Ngôn đột nhiên lạnh buốt ti,

Bởi vì hai người cách nhau rất gần, Hứa Ngôn người thấy mùi thơm nhè nhẹ của xà phòng từ trên người Phạm Cảnh Vân truyền đến.

Người thấy mùi hương này, Hứa Ngôn nhớ ra tình tiết trong nguyên văn.

Trong nguyên văn, nguyên thân Hứa Ngôn vô cùng ghét mùi xà phòng trên người Phạm Cảnh Hồng, nói rẻ tiền muốn chết, ngừi thấy cậu ta liền muốn nôn.

Sau đó trong nguyên văn nói, nguyên thân Hứa Ngôn khi bị Phạm Cảnh Hồng gϊếŧ chết, trong miệng mặc dù không có lưỡi, nhưng trong cái miệng kia vẫn không ngừng chảy ra nước xà phòng.

“Anh nói mùi này ghê tởm, vậy liền cho anh uống một bụng toàn là nó, tất cả đều rót vào….”

Câu nói này, là Phạm Cảnh Hồng nói với nguyên thân Hứa Ngôn trong nguyên văn.

Hắn nói xong lời này, thủ hạ bên cạnh hắn, liền bắt đầu đổ nước xà phòng vào trong miệng nguyên thân Hứa Ngôn.

Hứa Ngôn nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Phạm Cảnh Hồng trước mặt, lông tơ khắp người đều dựng lên!

Suýt chút nữa không nhịn được mà buột miệng nói: Anh ! Cậu là anh ruột tôi! Mùi này của cậu vô cùng dễ ngửi! Tôi yêu chết đi được!

Phạm Cảnh Hồng ở bên cạnh bước một bước, đứng cách xa Hứa Ngôn.

Không ngờ rằng sớm như vậy đã đυ.ng phải Hứa Ngôn, thật sự đen đủi.

Phạm Cảnh Hồng nhìn thấy Hứa Ngôn vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn, sắc mặt càng lạnh hơn.

Hắn không biết Hứa Ngôn lại muốn làm gì hắn, lại muốn nhục nhã hắn như thế nào.

Hứa Ngôn nuốt nước miếng, nhìn Phạm Cảnh Hồng, khô khan mở miệng chào hỏi: “Phạm…”

Vừa nói được một chữ, cậu sững lại, suýt chút nữa cậu buột miệng gọi cái trên Phạm Cảnh Hồng này rồi!

Hiện tại Phạm Cảnh Hồng còn chưa về Phạm gia, hắn còn chưa có đổi tên thành Phạm Cảnh Hồng, hiện tại hắn vẫn còn là Cẩn Phạm mà!

Nhưng mà cậu cái chữ Phạm này đã gọi ra rồi, Phạm Cản Hồng cũng thành công vì cái chữ này mà hướng ánh nhìn về phía cậu rồi!

Đại não Hứa Ngôn nhanh chóng vận chuyển, sau đó cũng không biết chuyển sai khúc nào rồi, mở miệng gọi: “Phạm Phạm! chào buổi sáng!”

Phạm Phạm….Phạm Phạm….

Quả nhiên, Phạm Cảnh Hồng giống như là nhìn thấy quỷ mà nhìn Hứa Ngôn, cau mày nói: “Anh có bệnh?”

Hứa Ngôn khóc không ra nước mắt: Tôi muốn bệnh chết đây này.

Phạm Cảnh Hồng nghi ngờ nhìn Hứa Ngôn, hắn thực sự nhìn không thấu Hứa Ngôn.

Chẳng qua hắn cũng không muốn hiểu, cái loại tiểu nhân như Hứa Ngôn này, càng nhìn càng ghê tởm.

Phạm Cảnh Hồng trực tiếp lạnh nhạt quay đi, đi vào trong trường.

Hứa Ngôn nhìn thấy dáng vẻ lạnh nhạt của Phạm Cảnh Hồng đối với mình, trong lòng còn buông ra một hơi.

Phạm Cảnh Hồng hiện tại, còn không phải là Phạm Cảnh hồng hắc hóa ở phía sau truyện.

Phạm Cảnh Hồng ở kỳ sau, là một người có vẻ mặt có ý cười ôn hòa, sau đó trong lòng thực ra đã bắt đầu nghĩ, làm sao hạ đao với người, mới thể khiến người vừa đau không vừa chậm một chút.

Hắn sẽ không đem suy nghĩ trong lòng mình bày ra ngoài, không muốn để bất kỳ ai nhìn thấu hắn.

Mà Phạm Cảnh Hồng hiện tại, vẫn còn là một Cẩn Phạm không biết che giấu cảm xúc của mình.

Chính là như khi nãy mặt hắn lạnh lùng nhìn Hứa Ngôn, khiến Hứa Ngôn thực sự không có bao nhiêu sợ hãi.

Cậu càng sợ là gương mặt tràn đầy ý cười ôn hòa nhìn cậu của Phạm Cảnh Hồng, đó mới khiến cậu sợ hãi!

Hứa Ngôn cũng đi vào trường học, đi phía sau cachs Phạm Cảnh Hồng không xa không gần.

Hứa Ngôn bắt đầu cân nhắc trong lòng, cho dù nguyên thân Hứa Ngôn đã làm ra không ít chuyện tìm chết rồi, nhưng là đoạn thời gian trước khi Phạm Cảnh Hồng trở về Phạm gia, cậu vẫn nên là xoát xoát độ hảo cảm.

Hứa Ngôn nhìn thẳng bóng lưng Phạm Cảnh Hồng đi phía trước, đột nhiên có bốn nam sinh từ bên cạnh đi về phía cậu.

Bốn nam sinh này đều không mặc đồng phục trường, quần áo trên người không khác mấy so với trên người Hứa Ngôn, nhưng là so với học sinh khác, cũng rất đắt rồi.

Trong lòng Hứa Ngôn hiểu rõ, bốn người này, có lẽ là đám chân chó của nguyên thân Hứa Ngôn.

Hứa Ngôn nghĩ không sai, người mập nhất trong bốn người kia, nhìn Hứa Ngôn, ân cần nói: “Ngôn ca, em khi nãy nhìn thấy anh nhìn chằm chằm thằng nhóc Cẩn Phạm kia, có phải là còn muốn giáo huấn nó không? Anh nếu muốn giáo huấn nó, em giúp anh xử nó!

Trong lòng Hứa Ngôn kinh hãi: Thiếu niên! Cậu đây là không muốn tôi sống à !

Hứa Ngôn nhịn xuống ấn xung động ở nhân trung của mình, nhanh chóng xua tay: “Không không không, cậu hiểu nhầm rồi, tôi không muốn giáo huấn cậu ta.”

Tên béo kia nghe vậy hắc hắc “Cũng phải, không cần phải thế.”

Hứa Ngôn nhanh chóng nói: “Đúng, sau này cũng không cần nữa!”

Tên béo kia không biết làm sao nữa, nghe thấy lời Hứa Ngôn nói, ý cười trên mặt càng sâu hơn, nhìn Hứa Ngôn không đầu óc hỏi một câu: “Vậy Ngôn ca, tối hôm nay có ở lại trường không?”

Hứa Ngôn thắc mắc lời này của tên mập kia là có ý gì, nhưng cậu lại không thể hỏi, lỡ như tối qua nguyên thân Hứa Ngôn vào bọn họ đã hen xong cái gì rồi, cậu hỏi như vậy, chẳng phải sẽ lộ tẩy sao?

Hứa Ngôn nghĩ nghĩ, mở miệng thử dò hỏi:”Cậu có muốn tôi ở lại không?”

Tên béo kia nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu: “Anh vẫn là ở lại đi.”

Hứa Ngôn thở hắt một hơi trong lòng, gật đầu nòi: “Được, tối nay tan học tôi ở lại”

Hôm nay cả một ngày học Hứa Ngôn đều thất thần, vừa tò mò tên béo muốn cậu ở lại trường làm cái gì, vừa sầu não nên soát độ hảo cảm ở chỗ Phạm Cảnh Hồng thế nào.

Cứ sầu cứ sầu, một ngày như vậy cứ thế qua đi, sau khi lớp tự học buổi tối tan, Hứa Ngôn chạy đến nhà vệ sinh, sau đó đợi hắn ra, bên ngoài học sinh đều đi hết rồi.

Lúc ban ngày Hứa Ngôn và đám tên mập kia đã hẹn xong, gặp nhau ở sân thể dục, bởi vì mấy người bọn họ không cùng lớp.

Phần cấp ba và phần cấp hai, ở giữa cách nhau một sân thể dục.

Hứa Ngôn vừa đi đến sân thể dục, liền nhìn thấy mấy cái bóng đen nhấc thứ gì đó, đi về phía khu cấp hai.

Trong lúc mơ hồ, Hứa Ngôn còn nghe thấy tiếng người hét: Buông tôi ra!

Âm thanh đó, nghe giống như là giọng của Phạm Cảnh Hồng!

Hứa Ngôn kinh hãi, chẳng lẽ Phạm Cảnh Hồng bị người ta bắt ? Nếu cậu đến cứu hắn bây giờ, chẳng phải là có thể xoát độ hảo cảm!

Hứa Ngôn vừa nghĩ như vậy, nhanh chóng chạy như bay qua đó.

Cậu đi theo phía sau mấy bóng đen kia, lên đến tầng ba, cách rất gần, cậu nghe thấy, đó đúng là giọng của Phạm Cảnh Hồng!

Phạm Cảnh Hồng bị năm người nâng, trực tiếp ném vào một gian phòng học, sau đó mấy người kia liền đóng cửa lại, còn hét lên: “Mày cứ ở trong đó đợi đi!”

Hứa Ngôn nhanh chóng nấp ở chỗ tối, muốn đợi mấy người kia đi rồi, cậu mới qua đó cứu Phạm Cảnh Hồng ra.

Không để Hứa Ngôn đợi quá lâu, mấy người kia nói xong câu đó liền trực tiếp xuống lầu.

Hứa Ngôn nhanh chóng chạy qua đó, đến rồi mới phát hiện, cửa đó thế mà đều chưa khóa.

Trong lòng Hứa Ngôn vui mừng, mấy người này sơ ý, vừa hay cho cậu có cơ hội tạo hảo cảm với hắn.

Hứa Ngôn nhanh chóng mở cửa ra, cậu muốn bật đèn, kết quả ấn công tắc không có phản ứng, nghĩ đến mấy người kia tắt hết công tắc điện rồi. cũng may tối nay trăng sáng, Hứa Ngôn cũng có thể nhìn thấy tình hình bên trong phòng học.

Một hồi khi này, Phạm Cảnh Ngôn bị ngã không nhẹ, hiện tại còn ngồi trên đất.

Tay trái hắn che chắn khuỷu tay phải, có thể khi nãy ngã trúng chỗ đó rồi.

Hứa Ngôn mau chóng gọi Phạm Cảnh Hồng: “Phạm…Phạm Phạm! Cậu mau qua đây!”

Nghe thấy giọng Hứa Ngôn, Phạm Cảnh Hồng ngẩng đầu lên, đôi đồng tử đen láy nhìn Hứa Ngôn, có chút bất ngờ.

Hứa Ngôn gấp gáp nói: “Cậu mau qua đây đi, chúng ta mau chạy!”

Phạm Cảnh Ngôn hoài nghi nhìn Hứa Ngôn, đột nhiên đôi mắt đen láy kia nhìn phía sau người Hứa Ngôn. Trong lòng Hứa Ngôn lộp bộp một tiếng, còn không đợi cậu quay đầu, cậu liền bị người đã một cái vào mông, bị đá ngã về phía trước.