Chương 5.1: Tôi muốn sống, mà hình như phải chết !

Hứa Ngôn ngã vào một cái ôm đơn bạc, cái ôm này, còn mang theo hương xà phòng nhàn nhạt.

Cái khoảnh khắc Hứa Ngôn ngã về phía Phạm Cảnh Hồng kia, hình như nhìn thấy Phạm Cảnh Hồng vô thức dang hai tay ra, hình như muốn đỡ cậu.

Mà cậu cũng thật sự, nhào vào lòng Phạm Cảnh Hồng.

Phía sau truyền lên tiếng mắng chửi: “TᏂασ! khi nãy tao cảm giác có người theo sau chúng ta, không ngờ thật sự có! Hay đứa chúng mày cùng nhau đợi đi! Lát nữa sẽ chiêu đãi chúng mày tốt!”

Tiếng đóng cửa vang lên, còn có tiếng khóa cửa.

Hứa Ngôn vẫn còn nằm bò trong lòng Phạm Cảnh Hồng, cậu cả thấy, hương xà phòng trên người Phạm Cảnh Hồng thật thơm.

Còn chưa đợi cậu hồi thần lại, Phạm Cảnh Hồng liền đẩy Hứa Ngôn sang bên cạnh, một mặt lạnh lùng và chán ghét.

Hứa Ngôn cứu người không thành ngược lại bị nhốt, còn làm phiền nam chính bệnh kiều đỡ cậu suýt chút nữa ngã như chó ăn phân rồi, hiện tại ngượng ngùng muốn chết.

Hứa Ngôn nhìn Phạm Cảnh Hồng, lúng túng nói: “Tôi…tôi có điện thoại! tôi gọi điện thoại gọi người đến đây cứu chúng ta!”

Hứa Ngôn nói rồi nhanh chóng sờ soạng trong túi mình, sau đó buồn bã phát hiện, cậu để quên điện thoại trong lớp rồi…….

Khóe miệng Phạm Cảnh Hồng câu lên nụ cười lạnh, nhìn Hứa Ngôn nói: “Hứa Ngôn, anh có thể đừng giả vờ nữa được không? Anh rốt cuộc là muốn làm gì?”

Hứa Ngôn khó lòng giãi bày: “Tôi, tôi, tôi thật sự không muốn làm gì cả !”

Phạm Cảnh Hồng nhìn chằm chằm Hứa Ngôn: “Anh thật sự vô cùng kỳ quái, tôi rốt cuộc đã chọc đến chỗ nào của anh rồi, đáng để anh dốc hết tâm từ tìm tôi kiếm chuyện như vậy?”

Hứa Ngôn nhanh chóng lắc đầu, gấp gáp nói: “Tôi không tìm cậu gây chuyện!”

Phạm Cảnh Hồng không để ý Hứa Ngôn, tiếp tục nói: “Từ khi vừa bắt đầu, anh cố ý tiếp cận tôi, giả vờ muốn làm bạn với tôi, sau đó sỉ nhục tôi trước mặt người khác, khiến bà tôi phải quỳ xuống trước anh….Hứa Ngôn, anh rốt cuộc là ghét tôi nhiều như thế nào?”

Những chuyện này đều là nguyên thân Hứa Ngôn làm, lại không phải Hứa Ngôn làm, nhưng Hứa Ngôn đối với chuyện này lại cũng không giải thích được

Nếu cậu nói cậu không phải Hứa Ngôn, Phạm Cảnh Hồng tuyệt đối sẽ không tin cậu, có thể còn cho rằng cậu là muốn thoái thác mấy chuyện khốn nạn mình đã làm, lỡ như chọc giận Phạm Cảnh Hồng, cậu càng ăn không hết gói mang đi.

Phạm Cảnh Hồng nói xong, ánh mắt ảm đạm: “Tôi rõ ràng không làm bất cứ chuyện gì, tại sao anh lại đối với tôi như vậy…..”

Hứa Ngôn rất muốn lớn giọng nói với Phạm cảnh Hồng, đây đều là bởi vì nguyên thân Hứa Ngôn chính là một tên cặn bã ! cậu ta chính là ghen ghét Phạm Cảnh Hồng được hoan nghênh hơn so với cậu ta! Mới làm mấy cái chuyện khốn nạn kia!

Hứa Ngôn nhích lại gần Phạm Cảnh Hồng một chút, nhìn Phạm Cảnh Hồng nghiêm túc nói: “Phạm…Phạm Phạm, cậu tin tôi, tôi sau này tuyệt đối sẽ không làm ra mấy chuyện tổn thương cậu nữa, tôi là thật lòng.”

Phạm Cảnh Hồng nhìn Hứa Ngôn, khóe miệng câu lên ý cười châm chọc: “Sau khi anh hất ly trà sữa tôi đưa cho anh ở sân bóng rổ, lúc anh tìm tôi xin lỗi chính là nói như vậy. Kết quả thì sao? Vu oan cho tôi trộm đồng hồ của anh, trước mặt giáo viên và bàn học, bắt bà tôi quỳ xuống trước mặt anh. Hứa Ngôn, anh cảm thấy tôi còn tin anh được nữa không?”

Hứa Ngôn ngẩn người

Mặc kệ cậu xin lỗi thế nào, mặc kệ cậu tạo độ hảo cảm ra sao, mấy chuyện nguyên thân Hứa Ngôn đã làm kia, đều đã làm tổn thương Phạm Cảnh Hồng rồi,

Trong lòng Hứa Ngôn dâng lên một cỗ bất lực, cậu nên làm gì đây.

Chính vào lúc này, phịch một tiếng, một cục đã bay vào từ cửa sổ hành lang.

Cục đá kia không nghiêng không lệch, nện ngay trên trán Phạm Cảnh Hồng, máu chảy ngay lập tức.

Hứa Ngôn mau chóng đi qua, nâng đầu Phạm Cảnh Hồng nhìn trán hắn, lo lắng nói: “Chảy máu rồi!”

Phạm Cảnh Hồng quay đầu đi, không để Hứa Ngôn chạm vào hắn.

Lúc này, lại phịch phịch mấy tiếng, lại có vài cục đá bay từ ngoài cửa sổ vào, toàn nện vào phía Phạm Cảnh Hồng.

Trong lòng Hứa Ngôn cả kinh, đợi đến khi cậu phản ứng lại, cậu đã ôm lấy Phạm Cảnh Hồng trong lòng mình, mấy cục đá kia, toàn bộ đều nện lên trên người cậu

Hứa Ngôn cao hơn so với Phạm Cảnh Hồng, ôm như vậy, mặt Phạm Cảnh Hồng liền dán lên ngực Hứa Ngôn, tai nghe thấy tiếng tim đập của Hứa Ngôn.

Phạm Cảnh Hồng một mặt kinh ngạc.

Hứa Ngôn thế mà lại bảo vệ hắn? Cậu uống nhầm thuốc rồi sao? Chẳng phải là cậu rất ghét hắn sao?

Đáng lý ra Hứa Ngôn nên ném một cục đã kia vào hắn, mà không phải là cái người thay hắn chặn đá kia….

Phạm Cảnh Hồng nghĩ đến sáng nay gặp Hứa Ngôn.