Chương 13: An ủi

Trì Trì vốn không có ý định điều khiển thói quen sinh hoạt của nguyên chủ, nhưng bây giờ hắn đã tiếp quản thân phận này, chính hắn là người phải trả nợ.

Hiện tại tổng tài sản ròng của cậu chỉ có năm chữ số, mặc dù tháng sau vẫn sẽ nhận được một khoản hoa hồng trị giá ba mươi vạn nhưng số tiền này chắc chắn không đáp ứng được nhu cầu chi tiêu của cậu. Bởi vì ngoài số tiền cấp dưỡng cho Hoắc xx, cậu còn có một khoản nợ cần trả. Hôm nay cậu đưa Hoắc Tiểu Trà đi mua đồ, hóa đơn đến cuối tháng cũng phải trả.

Điều này có nghĩa là bây giờ cậu phải tiết kiệm tiền, tốt nhất là tìm cách kiếm tiền nhanh nhất và không được động đến số tiền trong thẻ.

Trì Trì thở dài, nắm lấy một nắm tóc khác.

Nhưng kiếm tiền chưa bao giờ là dễ dàng, cho dù bây giờ cậu có bắt đầu đi tìm việc thì đến tận cuối tháng sau mới được nhận lương.

Nhưng cậu …

Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ phía sau: "Baba?"

Trì Trì quay đầu lại, nhìn thấy "Khủng long nhỏ" đang đứng ở cửa, cố gắng bình tĩnh lại nói: "Sao vậy?"

"Con nghĩ..." Hoắc Tiểu Trà đột nhiên im lặng.

Phải làm sao bây giờ? Bé muốn ngủ cùng baba nhưng không thể nào nói ra được.

Trì Trì chớp chớp mắt, hỏi lại: “Con sao thế?”

"Con...con muốn đi tiểu."

“…” Lần này đến lượt Trì Trì nghẹn ngào: “Hình như baba quên không hỏi con, con mấy tuổi rồi?”

“Năm tuổi.” Hoắc Tiểu Trà dừng một chút, sau đó mới ý thức được chuyện gì đó, vội vàng nói: “Con có thể tự mình đi vệ sinh được, nhưng bộ quần áo này làm con không tự mở khóa được.”

Trì Trì thở phào nhẹ nhõm, cậu còn tưởng …

Cậu bước tới và yêu cầu "khủng long nhỏ" quay lại.

Trì Trì khi đọc truyện tranh rất thích "Khủng long nhỏ" nhưng không ngờ bộ đồ một mảnh lại bất tiện đến vậy.

Cậu giúp Hoắc Tiểu Trà kéo khóa sau lưng xuống, nói với bé: “Tốt nhất con đừng mặc cái này nữa mà thay quần áo bình thường đi.”

"Vâng."

Hoắc Tiểu Trà quay đầu nhìn cậu, sau đó chạy vào phòng tắm.

Kỳ thực bé không muốn đi tiểu, chỉ là cảm thấy baba có chuyện không ổn, muốn cùng baba nói chuyện.

Không lâu sau, Hoắc Tiểu Trà mặc quần short cùng áo cộc tay, cầm bộ "da khủng long" vừa thay, lại đi tới chỗ Trì Trì: "Baba, con tới đưa quần áo cho baba."

"Ngoan."

Trì Trì cầm lấy quần áo nhìn bé, buồn bực một cách vô cớ.

Xuyên vào một cuốn tiểu thuyết nuôi dưỡng bé con, cậu không những phải nuôi con mà còn phải giúp chuyên chủ trả tiền cấp dưỡng, trả luôn cả nợ.

Cậu phải làm gì bây giờ?

Dù sao cũng mới quen nhau chưa đầy hai ngày, cậu không phải baba của Hoắc Tiểu Trà, nếu không nuôi được thì...

Không, tuyệt đối không, bây giờ cậu là baba của bé, bé gọi cậu là "Baba", sao cậu có thể vứt bỏ nó được?

Nhưng lấy tiền ở đâu?

Trì Trì bực mình đến mức vô thức quàng bộ đồ khủng long lên cổ với ý định thắt cổ tự tử cho xong.

Một giây tiếp theo, Hoắc Tiểu Trà kéo tay áo cậu, kêu lên: “Baba.”

Trì Trì trên cổ còn treo bộ đồ khủng long trả lời: “Gì vậy?”

"Baba vẫn còn buồn à? Con có thể mặc lại bộ quần áo này...nếu baba thích."

"Ah……"

Trì Trì chợt nhớ lại những gì cậu đã nói.

“Sự nghi ngờ vừa rồi của con khiến baba rất buồn, con phải mặc cái này vào để baba vui.”

Hoắc Tiểu Trà tưởng cậu vẫn còn buồn nên muốn an ủi.

Thật là một bé con tinh tế! Tuyệt vời!

Trì Trì giơ chân khủng long nhỏ lên vỗ nhẹ vào mình để thoát khỏi ý nghĩ vớ vẩn vừa rồi.

Cậu tắt đèn bàn, bế Hoắc Tiểu Trà đặt lên giường: “Ngủ cùng baba.”

Cậu nằm xuống bên cạnh Hoắc Tiểu Trà, nhắm mắt lại.

Chúng ta đi ngủ trước đi, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, cậu chỉ có thể như vậy an ủi chính mình như vậy.

Đêm đó Hoắc Tiểu Trà nghe thấy cậu nói mớ trong lúc ngủ.

"Tiền...Tôi muốn tiền..."

Hoắc Tiểu Trà nghẹn ngào xoay người, quay mặt đi chỗ khác.

Thực sự baba chẳng hề thay đổi chút nào!

Tiền, tiền, tiền, có một cô bé dễ thương nằm cạnh nhưng hóa ra baba chỉ nghĩ đến tiền!