Chương 32: Mượn Bạc (2)

“Buổi sáng cha con đã nói nguyên nhân, con vẫn không nghe, một hai phải bóp méo sự thật, để người ngoài cười nhạo nhà họ Cao gia của chúng ta, rốt cuộc con muốn làm gì, ép cha con và ta không đồng ý chữa bệnh cho vợ của lão đại?”

“Mẹ, gia đình mình không cần vì con mà mua nhân sâm, thật đó mình nên tiết kiệm bạc, đem cho em dâu hai dùng đi, biết đâu sau khi đời sống tốt hơn, sẽ không gây chuyện với con nữa.” Hướng Hi đúng lúc mở miệng, diễn bạch liên hoa nghiện rồi.

Sau khi cô dứt lời, mẹ Cao và Cao Thịnh sắc mặt đều thay đổi, bị nhắc nhở, đúng vậy, vì sao mà Lưu Viện Viện cứ gây sự vì chuyện này, còn không phải là cảm thấy Hướng Hi tiêu nhiều bạc sao, nói đến cùng vẫn là cô muốn bạc.

Lưu Viện Viện dám tự tin như vậy, cũng là có nắm chắc, cô cho rằng mình chỉ cần tùy tiện đưa ra một phương pháp thì đều có thể kiếm được bạc, đơn giản chỉ là cô muốn nhìn thấy Hướng Hi khó chịu, cũng bất mãn người nhà họ Cao không chịu nghe lời cô.

“Mẹ, con chỉ cảm thấy tiêu bạc vì chị dâu thì không được lợi gì.” Lưu Viện Viện hoàn toàn không cảm thấy suy nghĩ mình có gì sai trái, chỉ biết bản thân mình thì sao?

“Vậy mục đích của ngươi là gì.” Cao Thịnh ngước mắt xem nàng.

“Con muốn trong nhà cho con một khoản tiền để vợ chồng con đi làm buôn bán.” Lưu Viện Viện nhân cơ hội đưa ra yêu cầu.

“Lại là làm buôn bán.” Mẹ Cao có chút phản cảm đối với chuyện làm ăn.



Chủ yếu là do thời cơ không tốt, trong nhà không đủ bạc, Lưu Viện Viện lúc này lên tiếng, cô càng không để ý tới suy nghĩ của những người khác trong nhà.

Hướng Hi đưa tay kéo tay áo Cao Thịnh bước tới nhỏ giọng hỏi bên tai anh nhân sâm đã lấy được chưa, trong mắt hiện lên một tia ranh mãnh, ho nhẹ một tiếng, nhìn về phía Lưu Viện Viện, “Em dâu hai, em muốn kinh doanh sao? Cần bao nhiêu vốn?.”

“Không liên quan đến chị.”

“Chị nghĩ chị có thể giúp em.” Hướng Hi cười tủm tỉm mà nói, giống như một con sói đuôi to.

“Chị còn không có bạc để chữa bệnh, lại đưa cho tôi làm buôn bán? Không đúng, cô kiếm đâu ra bạc, nếu vậy thì chúng đều là tiền.” Lưu Viện Viện phản ứng cũng mau.

“Ai nói là chị kiếm được, đây là tiền hồi môn của chị.” Hướng Hi liền hỏi, “Rốt cuộc em có muốn mượn không?.”

“Chị có bao nhiêu bạc?” Lưu Viện Viện là người có thể co được dãn được, yêu cầu vốn làm ăn, nếu không lấy được bạc từ Cao Thịnh, cô sẽ lo lắng đến mức miệng nổi mụn nước, bằng không cô cũng sẽ không chỉ trích Hướng Hi.

“Em muốn nhiều hay ít?” Hướng Hi có chút tò mò Lưu Viện Viện muốn kinh doanh cái gì.