Chương 33: Mượn Bạc (3)

Lưu Viện Viện nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ, như nghi ngờ cô đang giấu tiền, “Tôi cần năm lượng bạc, chị có không?”

“Chị không có nhưng chị có thể về nhà mẹ đẻ lấy.” Lúc này có thể thấy tầm quan trọng hồi môn của người phụ nữ ở xã hội cổ đại, chỉ cần là từ nhà mẹ đẻ tới, đó chính là cô, không cần phải giao tiền chung.

Tất nhiên, theo quan điểm của Hướng Hi, khi phân gia ra ở riêng cũng không cần phải giao tiền chung để giải quyết chuyện mình, cho nên giao bạc ra cũng chỉ tạm thời, cô không cần lo lắng.

“Chị muốn về nhà mẹ đẻ lấy?” Lưu Viện Viện gần như bật cười.

Mẹ Cao có chút ngoài ý muốn, vô thức nhìn về phía Cao Thịnh, Cao Thịnh nhẹ nhàng lắc đầu làm mẹ mình yên tâm.

“Thế này đi, chờ chị dưỡng thương ba ngày thì về nhà mẹ đẻ một chuyến, sau đó chúng ta sẽ nói chuyện vay tiền và hợp tác.” Hướng Hi nhìn về phía Lưu Viện Viện như đang nhìn tại một núi vàng, này có người đưa tiền cho cô ta, làm gì cô ta từ chối.

"Được." Mặc dù Lưu Viện Viện coi thường cô, nhưng cô cũng không ngại nếu có người sẵn lòng trả tiền để giúp cô tiền gốc.

Hai người tạm thời khôi phục lại sự hòa hợp, không ai gây rối với nhau.



Hướng Hi rốt cuộc cũng được yên tĩnh, cô mang theo sự chờ mong kéo Cao Thịnh vào trong nhà chính, còn không quên kêu mẹ Cao.

“Mẹ, mau lên, con và Cao Thịnh có tin tức tốt nói cho mẹ.”

Mẹ Cao không hiểu chuyện gì nhưng bà cảm thấy thoải mái hơn nhiều nếu hai chị em dâu không cãi nhau , dứt khoát đi theo Hướng Hi cùng nhau đi vào.

Cha Cao đang ngồi ở mép giường, mặc dù đang hồi phục vết thương nhưng cũng không có thời gian rảnh, ông đang khử trùng những chiếc kim bạc rồi để mẹ Cao lấy ra phơi khô, giác hơi cần kim tiêm nhưng không phải mọi người đều có thể sử dụng. Đây là cây kim được tích lũy bằng kinh nghiệm huyết thống của tổ tiên nhà họ Cao, cây kim bạc Cao gia trị giá rất nhiều tiền. Tổng cộng có mười sáu cây kim. Chúng phải được khử trùng trước khi sử dụng cho người tiếp theo.

“Tiểu Hi? Lão đại, sao các con lại đến đây?”

“Cha, sao cha không nghỉ ngơi?” Hướng Hi nói ngọt hỏi.

“Khi tỉnh cha liền ngủ không được, vừa lúc thừa dịp thời gian này đem kim châm đi khử trùng, đi vào trấn mở quầy hàng trong hai ngày.” Cha Cao là một người đàn ông chăm chỉ và giản dị, tài sản của Cao gia đều dựa vào tay nghề của ông, hằng năm kiếm được.

Vốn dĩ tổ tiên của cha Cao xuất thân ngự y , sau lại ở trong huyện mở y quán, gia thế giàu có, ở đời ông nội của cha Cao, gặp phải chiến tranh, ông lão trực tiếp bị bắt, sau này không có tin tức gì về ông, không có y thuật của ông hơn nữa khi đó triều đình rung chuyển bất an, Cao gia chỉ có thể bán cửa hàng ở huyện trốn đến nông thôn.