Chương 2: Giao Dịch

Bùi Úc bị cơn nóng đánh thức, toàn thân khô nóng khó chịu khác thường, tựa như có cơn du͙© vọиɠ khó mà loại bỏ, đến nằm mơ cũng là loại giấc mơ kia.

Cậu đột nhiên bừng tỉnh, mở mắt thì phát hiện mình đang ở trong một căn phòng tối đen, không nhìn thấy bất cứ thứ gì khiến cậu nhất thời hơi mơ màng, chuyện xuyên thư vừa rồi có phải là một giấc mơ không?

Bùi Úc vội vàng xuống giường muốn đi tìm công tắc đèn trên đầu giường, không biết tay chạm vào thứ gì mà nghe “choang” một tiếng, giống như tiếng thủy tinh rơi vỡ dưới đất.

Trong phòng yên tĩnh tối om, âm thanh này chói tai vô cùng, Bùi Úc sợ hãi, ngây người tại chỗ không dám cử động lung tung nữa, sợ chân trần dẫm phải mảnh vụn thủy tinh.

“Sao vậy hở?”

Một cánh cửa nhỏ được đẩy ra, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, sự tương phản cường độ ánh sáng giữa bên trong và bên ngoài rất rõ ràng, Chu Dã đứng dưới ánh sáng ngoài cửa trông đặc biệt cao lớn.

Tâm trạng Bùi Úc lập tức chùng xuống, không phải mơ, cậu thực sự đã xuyên thư, còn giống hệt như tình tiết trong sách, bị Chu Dã đưa về nhà, vậy điều tiếp theo đang đợi cậu chính là…

“Tỉnh đúng lúc thật, có thể làm việc rồi.”

Chu Dã nói, ấn công tắc bên cạnh cửa, bật đèn trong phòng lên.

Bùi Úc nghe được câu nói mập mờ của hắn thì âm thầm hoảng sợ, vô thức lùi lại phía sau một bước, đυ.ng vào mép giường không còn đường lui, đột ngột ngã ngồi lên giường.

Cậu quay đầu lại nhìn mới phát hiện căn phòng này nhỏ đến mức không hợp thói thường, chỉ có một chiếc giường sắt rèn và một cái tủ đầu giường, ngoại trừ một cánh cửa nhỏ rất hẹp ra thì đến một ô cửa sổ cũng không có.

Nếu không phải căn phòng cũng xem như sạch sẽ, chăn gối trên giường rất gọn gàng thì Bùi Úc thậm chí còn cảm thấy căn phòng này chính là tầng hầm tối tăm tra tấn người trong một số tiểu thuyết.

Nghĩ đến đây, trái tim Bùi Úc lại đập thình thịch.

Trong sách Chu Dã đày đọa nguyên chủ như thế nào thì cậu đã bỏ qua, nhưng hiện tại nhìn căn phòng này, e rằng đây chính là nơi chuyên dùng để tra tấn nguyên chủ?

Mắt thấy Chu Dã đi vào, dáng người cao lớn chặn mất lối ra, Bùi Úc không có chỗ trốn, cơ thể còn đang phát sốt khó chịu vô lực, chỉ có thể chống người tiếp tục lùi vào phía trong giường.

Sau đó Chu Dã dừng bước, ánh mắt thay đổi trở nên kỳ kỳ quái quái, nhìn chằm chằm vào cơ thể cậu, lúc thì cau mày lúc thì nghiền ngẫm.

Bùi Úc nhìn theo ánh mắt hắn, phát hiện bản thân vì hiệu quả của thuốc phát tác mà có phản ứng, tư thế ngồi trên giường khiến lều nhỏ dưới quần tây mỏng manh lộ ra vô cùng rõ ràng.

Từ nhỏ cơ thể Bùi Úc đã yếu đuối, hơn hai mươi mấy năm rồi không có ham muốn, cậu nhất thời cảm thấy vô cùng xấu hổ! Ngay cả khi trải qua tuổi dậy thì cậu cũng chưa từng gặp phải loại tình huống này, thực sự là lần đầu tiên trong đời, còn là ở trước mặt phản diện háo sắc Chu Dã này!

Bùi Úc kéo chăn đắp lên, đè nén sự xấu hổ trong lòng, nhìn thẳng vào mắt Chu Dã, “Chu tổng, chúng ta có thể nói chuyện.”

Bùi Úc đã tương đối bình tĩnh tự nhiên lại, nhưng suy cho cùng hiệu quả của thuốc cũng khống chế cơ thể, cho dù lúc này cậu vẫn mặc nguyên bộ âu phục trắng trên người thì bầu không khí xung quanh cũng có vẻ rất gợϊ ȶìиᏂ. Cậu tự cho rằng ánh mắt mình vừa bình tĩnh vừa chân thành, thế nhưng trong mắt Chu Dã thực ra lại khá mơ màng, dường như hơi ngấn lệ, khiến lòng người rung động.

“Tôi cho rằng chim hoàng én các cậu đều rất cao quý, còn muốn bàn giá cả sao?”

Bùi Úc cố gắng đoán ra ý nghĩa câu nói này từ giọng nói của phản diện, sắc mặt cậu hơi sa sầm, trong lòng càng thêm xấu hổ, lời Chu Dã nói như thể cậu đang bán thân vậy.

Thế nhưng ngẫm lại tình tiết trong nguyên tác, nghĩ đến tất cả những gì Hứa Mộ Trạch đã làm thì chẳng phải hắn ta đang coi nguyên chủ như của riêng sao, lúc thì cho giám đốc này, lúc lại cho giám đốc kia, lấy việc này để trục lợi.

Nghĩ đến đây, Bùi Úc không khỏi càng lo lắng. Ngoài Chu Dã ra, sau này còn có một kẻ cuồng em trai, là anh trai của bạch nguyệt quang của tra công, hắn ta cảm thấy tra công bội bạc bạch nguyệt quang là vì nguyên chủ thụ, bắt nguyên chủ thụ đi ngược đãi một trận…

Nếu như cậu không thể thoát ra khỏi cốt truyện, tất cả những điều này sẽ xảy đến trên người cậu, cho nên…

“Không phải bàn giá cả, chỉ là một giao dịch có lợi cho anh thôi.”

Chu Dã hài lòng sờ sau đầu mình, sờ được một tay đầy dầu, lúng túng nắm chặt tay che giấu, chỉ duỗi ngón trỏ chỉ vào mảnh vỡ ly thủy tinh nằm đầy dưới đất bên cạnh tủ đầu giường.

“Không bàn giá cả là đúng, đã nói tặng miễn phí cho tôi, tôi không cần bỏ tiền. Cậu làm vỡ ly thủy tinh của tôi, tôi không bắt cậu đền đã hào phóng lắm rồi, 5 đồng một cái đó.”

Bùi Úc: “…”

Cậu nhớ trong nguyên tác thiết lập Chu Dã là ông chủ mỏ vàng kia mà, có thấy viết hắn keo kiệt đâu, lẽ nào cậu lại đọc sót rồi sao?

“Chiều mai Chu tổng có cuộc họp hợp tác với tập đoàn Lý thị phải không?”

Nghe vậy, sắc mặt Chu Dã trở nên nghiêm túc, “Giao dịch gì?”

Bùi Úc cong môi, cậu biết mà, mặc dù trong truyện thiết lập Chu Dã là phản diện, phần lớn miêu tả về hắn cũng là mặt trái, thế nhưng một tên nhà giàu mới nổi từ trong núi ra, dựa vào gia sản tổ tiên để lại dốc sức tiến vào Hoa thị, chung quy cũng phải có chút bản lĩnh dã tâm, chắc chắn quan tâm đến sự nghiệp.

“Có người muốn phá hoại hợp tác của anh và Lý thị, tôi biết cách ngăn chặn. Coi như giao dịch, sau khi Chu tổng ký hợp đồng thành công với Lý thị, thả tôi rời đi.”

Nếu không thể thoát ly khỏi cốt truyện, cách giải quyết tốt nhất chính là trực tiếp thay đổi. Thay đổi được lần này thì sẽ có hiệu ứng bươm bướm, phía sau có lẽ sẽ dễ xử lý.

Nếu như ngày mai Chu Dã vẫn làm theo cốt truyện, hợp đồng bị Hứa Mộ Trạch cướp mất thì cơn giận của Chu Dã cũng sẽ giống như trong nguyên tác, trút hết lên người cậu. Bùi Úc lo lắng, cho dù cậu có bỏ chạy thì Chu Dã cũng có thể bắt cậu lại.

“Thả cậu đi?” Vẻ mặt Chu Dã không cam tâm tình nguyện, lại nhìn Bùi Úc từ trên xuống dưới.

Cảm giác xấu hổ trong lòng Bùi Úc lại dâng lên, tên háo sắc Chu Dã này, cậu nhất định phải cẩn thận đề phòng, cho dù hắn đồng ý thì cũng không thể đảm bảo rằng hắn có hứa suông hay không.

Đang lúc Bùi Úc thầm chán ghét Chu Dã ham mê sắc dục, không muốn lựa chọn thì Chu Dã cười lạnh hai tiếng.

“Tại sao tôi phải thả cậu đi, để cậu đi rồi tôi lại phải tìm một chim hoàng én khác, nhưng sẽ mất tiền đó, một khoản rất lớn.”

Bùi Úc: “…”

Nhất thời cậu không thể phân biệt được Chu Dã là kẻ háo sắc nhất định muốn nuôi chim hoàng yến hay là quá keo kiệt không nỡ tiêu tiền.

Hiệu quả của thuốc hình như càng ngày càng mạnh, Bùi Úc chịu đựng cơn khó chịu, kiên nhẫn thuyết phục: “Lỡ mất hợp tác, số tiền thiệt hại đủ để Chu tổng tìm hàng trăm chim hoàng yến đúng không?”

Sắc mặt Chu Dã tối sầm, lại sờ ra sau đầu, rồi lại sờ thấy một tay đầy dầu, giả vờ không có chuyện gì chắp tay ra sau người.

“Dựa vào cái gì mà tôi phải tin cậu?”

Bùi Úc mỉm cười nhìn thẳng Chu Dã, “Nếu tôi là Chu tổng, tôi nhất định thà tin là có.”

“Thành giao, nói cho tôi những gì cậu biết đi.”

Bùi Úc thở phào nhẹ nhõm, vén chăn lên đi xuống giường, miễn cưỡng chống đỡ cơ thể phát sốt yếu ớt, đứng thẳng trước mặt Chu Dã.

“Tôi sẽ viết ra giấy, ngày mai khi Chu tổng ra ngoài nhất định sẽ đưa cho ngài.”

Đây là bảo bối đảm bảo chắc chắn cho cậu an toàn đêm nay.

Chu Dã trầm ngâm nhìn Bùi Úc, ngược lại không từ chối, chỉ nhìn xung quanh căn phòng nhỏ này một chút.

“Đi thôi, phòng giúp việc này quả thực quá bí hơi, mặt cậu rất đỏ, đổi phòng khác.”

Bùi Úc: “…”

Mặt cậu không phải nóng nên đỏ, Chu Dã có thể không biết nguyên nhân sao? Thực sự là giỏi giả vờ.

Cố gắng đi theo Chu Dã ra khỏi căn phòng nhỏ, lúc này Bùi Úc mới phát hiện đây thực sự là tầng hầm, bên cạnh là ga ra ngầm, bên trong chỉ đỗ một chiếc Audi màu đen bóng.

Phòng giúp việc ở tầng hầm thứ nhất hoặc thứ hai Bùi Úc đều đã thấy, chẳng có gì kỳ lạ, thế nhưng bình thường được sửa sang rất đẹp, sẽ không khiến người ta có cảm giác như đang ở dưới tầng hầm. Phòng dưới tầng hầm này của Chu Dã chính là phòng dưới tầng hầm hàng thật giá thật, cơ bản là chưa qua trang trí.

Nếu phòng giúp việc này thực sự là để Bùi Úc ở thì cậu cảm thấy có lẽ đêm nay mình sẽ mất ngủ.

Chu Dã đúng là một tên nhà giàu mới nổi keo kiệt bủn xỉn, chỉ biết sống tốt cho mình, đối với những người ngoài như giúp việc rất không quan tâm.

Bùi Úc thầm nghĩ vậy, chờ khi lên đến lầu một thì đánh gắng gượng nuốt ngược câu nói này vào bụng.

Diện tích lầu một trông rất rộng, bên ngoài cửa sổ sát đất còn có thể trông thấy một sân nhỏ kiểu Trung, có điều ngoại trừ vật dụng trong nhà còn rất mới tốt ra thì tất cả những thứ còn lại cũng đều là thô sơ…

Không cần nghĩ cũng biết, lầu hai lầu ba, cả tòa nhà này đều thô sơ.

Chu Dã một lòng tiến thân vào giới thượng lưu Hoa thị, dù có keo kiệt hơn nữa thì cũng không đến mức ngay cả nơi ở của mình cũng không sửa sang cho tốt chứ?

“Đẹp không?”

Thấy Bùi Úc tò mò quan sát, vẻ mặt Chu Dã tự hào, “Đây là sân kiểu Trung mà Hùng nhị thiếu chọn giúp tôi, bên ngoài trông giống kiểu Trung, bên trong lại là phong cách Syria đang rất thịnh hành, lắp đặt tốt nhất, vào ở được luôn.”

Bùi Úc: “…”

Cái này… Phong cách trang trí kiểu Syria cậu đã từng nghe nói, nhưng ở đây thì tuyệt đối là thô sơ không có tí sửa sang nào.

Sao cậu lại cảm thấy Chu Dã đang bị Hùng nhị thiếu gì đó lừa thế nhỉ?

Không liên quan đến cậu, Bùi Úc không đáp lại.

Đi tới khách phòng lầu một, Chu Dã mở cửa nói: “Tạm thời cậu sẽ ở phòng này.”

Đồ đạc trong phòng đầy đủ, thế nhưng vẫn thô sơ như cũ, trên tường còn treo một bức tranh phong cảnh, Bùi Úc vừa nhìn đã ngây người.

Chu Dã lại rất tự hào, kéo Bùi Úc tới trước bức tranh kia, “Rất nghệ thuật, rất hợp đúng không? Tranh phong cảnh của họa sĩ Lê Nguyên nổi tiếng, người khác mua phải mất 1 triệu tệ, Hùng nhị thiếu dẫn tôi đi mua, chỉ tốn 900 nghìn, phẩm vị, đáng!”

*1 triệu tệ ~ 3 tỷ rưỡi.

Bùi Úc đứng ngây ngốc trước bức tranh, tay hơi run lên, vành mắt nóng ấm, mãi đến khi nghe Chu Dã nói giá mới dùng vẻ mặt một lời khó nói hết nhìn hắn.

Cậu đương nhiên nhận ra bức tranh này, người vẽ nó chính là bà nội Lê Nguyên của cậu, năm đó bà từng là tài nữ thế gia nổi danh khắp thủ đô, mấy năm trước khi bà qua đời vì bệnh, cậu vẫn luôn ở bên cạnh bà.

Bùi Úc chỉ không ngờ trong truyện này lại nhắc đến tranh của bà nội cậu, khiến cậu nhất thời xúc động.

Mà chuyện càng khiến cậu có cảm xúc hơn là… Mỗi bức tranh chữ của bà nội đều khắc sâu trong tâm trí cậu, từng li từng tí đều không sai lệch. mà bức tranh này của Chu Dã, rõ ràng là giả…

Tranh thật mua với giá 1 triệu thì đúng, còn tranh giả… Tên nhà giàu mới nổi Chu Dã này mới tới Hoa thị, xem ra thực sự không biết gì hết, bị một số phú nhị đại trong giới thượng lưu giở trò đùa bỡn.

Có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến hắn hắc hóa.

Bùi Úc không biết phải nói gì, cũng không muốn quan tâm tới việc đâu đâu của nhân vật phản diện, dù sao ngày mai cậu cũng sẽ rời đi.

Cơ thể vẫn luôn khô nóng khó chịu, Bùi Úc không nhịn được hỏi: “Xin hỏi phòng tắm ở đâu?”

Chu Dã cũng hoàn hồn từ trong kiêu ngạo khoe khoang, liếc nhìn Bùi Úc, cười nói: “Có thể làm việc rồi?”

Tim Bùi Úc đập thình thịch, sao Chu Dã vẫn nghĩ đến loại chuyện đó thế? Bọn họ đã là quan hệ giao dịch rồi, chẳng lẽ hắn vẫn muốn làm gì kia?

Bùi Úc đề phòng lùi về sau một bước, đang định dùng chuyện giao dịch ra nhắc nhở lại thấy Chu Dã hào hứng hăm hở quay người đi mất.

Cậu theo ra ngoài thì thấy hắn bước một bước ba bậc cầu thang lên lầu hai.

Đi lấy gì vậy? Không phải là đồ dùng SM các kiểu chứ…

Trong nguyên tác viết nguyên chủ thụ bị Chu Dã dày vò đến nỗi không còn sức lực, Bùi Úc không nhịn được mà nghĩ tới chuyện kia.

Trong lòng cậu thấp thỏm không yên, cơ thể cũng đã chống đỡ đến cực hạn, hai chân run rẩy, lều nhỏ phía dưới có cảm giác khác thường, khiến Bùi Úc hơn hai mươi năm chưa từng cảm nhận khó chịu không thôi.

Câu nhìn xung quanh rồi đẩy một cánh cửa, quả đúng là phòng tắm, Bùi Úc nhanh chóng tiến vào, khóa trái cửa lại.

Một là để đề phòng Chu Dã, hai là cậu phải tắm nước lạnh đợi cho thuốc hết hiệu lực.

Phòng tắm thô sơ, bên trong có một cái thùng gỗ, lúc này Bùi Úc không quan tâm đã có ai dùng nó chưa hay có bẩn không, lập tức cầm vòi nước xả vào trong.

Rất nhanh đã có tiếng gõ cửa vang lên.

“Chim hoàng én? Cậu khóa cửa làm gì?”

Tiếng gõ cửa kia hơi thô lỗ, lúc này Bùi Úc đã khó chịu đến nỗi đầu óc bắt đầu mơ màng, chỉ cảm thấy thần kinh của mình như đang bị gõ mạnh vào, đau đầu hoảng hốt không thôi.

“Ngại quá, mượn nhà tắm của anh tắm một lúc.”

Bùi Úc nói, nhìn nước trong thùng đã đầy hơn phân nửa, cởϊ qυầи áo xong thì lập tức ngồi vào trong, mặc dù đang là mùa hè nhưng vẫn lạnh đến nỗi run rẩy, đầu óc cũng tỉnh táo hơn nhiều, nghe thấy giọng nói bất mãn ngoài cửa.

“Cậu tắm? Chim hoàng én đều giống cậu à? Không phải nên ngâm chân cho tôi trước sao?”

Bùi Úc: “…”

Cậu còn cho rằng Chu Dã bất mãn vì cậu trốn vào phòng tắm, không để hắn làm chuyện kia chứ.

Có điều cậu vẫn thực sự không hiểu những gì Chu Dã nói.

Kiếp trước cậu cũng là quý công tử của danh môn thế gia, cũng giao du trong giới thượng lưu, cũng đã từng thấy thứ gọi là chim hoàng yến hào phú, cơ bản đều là những người đẹp cực phẩm, vô cùng có giá, sống dựa vào sự cưng chiều của các phú nhị đại, sao có thể đổ nước rửa chân?

Bùi Úc không hiểu nổi Chu Dã, thầm nghĩ có lẽ lại bị Hùng nhị thiếu lừa gì nữa rồi.

Lần tắm nước lạnh này Bùi Úc ngâm rất lâu, mãi tới khi nơi đó hoàn toàn bình thường lại.

Hai mươi mấy năm cậu chưa từng dùng thứ này, ngoại trừ ngâm nước lạnh thì cậu thực sự không dám tự động thủ, nhất là còn đang trong tầm tay của Chu Dã, chẳng may không biết làm lại biến khéo thành vụng.

Bùi Úc không dám mượn đồ ngủ của Chu Dã, sau khi ngâm nước tỉnh táo xong thì mặc lại quần áo cũ. Thời điểm quan trọng, không thể quan tâm nhiều như vậy.

Đợi khi cậu cẩn thận mở cửa phòng tắm thò đầu ra thì thấy Chu Dã có lẽ đã tắm xong, mặc đồ ngủ ngồi trên sô pha đọc sách, vô cùng nghiêm túc.

Ở cửa phòng tắm đặt một bồn ngâm chân bằng gỗ.

Đừng nói là vừa nãy Chu Dã hào hứng lên lầu hai để lấy cái bồn gỗ này chứ?

“Nước rửa chân, ngâm chân.”

Giọng nói trầm thấp của Chu Dã mang theo sự bất mãn rõ ràng.

Bùi Úc không biết tại sao hắn lại cố chấp với chuyện “chim hoàng yến đổ nước rửa chân” đến thế, rõ ràng đã tắm rồi mà.

Thế nhưng người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Tạm một đêm vậy, cũng may Chu Dã không cố chấp với chuyện nhất định phải làm gì đó chim hoàng yến, chỉ vậy thôi đã tạ ơn trời đất lắm rồi.

Đêm nay khóa cửa phòng bình an vượt qua, ngày mai đợi Chu Dã ký hợp đồng thành công thì cậu sẽ có thể rời đi.

Nghĩ vậy, Bùi Úc lặng lẽ cầm chậu gỗ đi vào phòng tắm, lấy một chậu nước có độ ấm vừa phải bê đến đặt cạnh chân Chu Dã.

Chu Dã cuối cùng cũng hài lòng, sắc mặt dịu lại, không làm khó dễ Bùi Úc nữa, khoan khoái thả chân vào trong chậu nước ngâm, trên đùi đặt một cuốn sách, nghiêm túc đọc.

Bùi Úc vốn định nhân lúc Chu Dã tập trung thì nhanh chóng về phòng đóng cửa trước, tránh cho tên phản diện này lại đột nhiên đổi ý.

Nhưng mà, khi ánh mắt Bùi Úc rơi vào cuốn sách trên đùi Chu Dã thì cạn lời.

Cuốn sách kia, là sách tiếng anh dành cho học sinh lớp một, không biết bài số mấy, đang dạy chữ số.

Chỉ nghe Chu Dã hết sức nghiêm túc, nhỏ giọng đọc: “E, l, e, v, e, n, eleven là 11, sao mãi không nhớ được chữ này nhỉ, eleven 11…”

Bùi Úc: “…”