Chương 3: Cuộc Sống Mới

“Ờ lé vừn, e, l, e, v, e, n, ờ lé vừn, ờ lé vừn.”

Cẩn thận nghe kỹ phát âm của Chu Dã, Bùi Úc bên cạnh không khỏi lặng lẽ che miệng cười.

Trong tiểu thuyết vì để làm bật lên sự xuất sắc của tra công nên cố ý nói Chu Dã là một kỳ tài kinh doanh tự học thành tài.

Tổ tiên Chu gia có một ngọn núi lớn tổ truyền, sản vật vô cùng phong phú. Người mấy đời đều ở trong núi khép kín, chỉ mỗi Chu Dã có dũng khí và quyết tâm xuống núi tìm tòi, mang theo khoáng sản tổ truyền đi lang bạt. Bắt đầu từ nhà giàu nhất ở một thị trấn nhỏ dưới chân núi, sau đó bất chấp tất cả tiến thẳng đến Hoa thị phồn vinh bậc nhất, một lòng tiến thân vào giới thượng lưu Hoa thị.

Một kỳ tài kinh doanh như vậy mà cuối cùng vẫn bị tra công đánh bại, từ đây chứng tỏ tra công càng trâu bò hơn.

Tự học thành tài, Bùi Úc nhìn dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc của Chu Dã, không phải cậu hoài nghi nghị lực của hắn, thế nhưng nếu cứ tiếp tục học một cách sai lầm như thế này thì e rằng chẳng những không thể thành công, ngược lại còn làm trò cười cho một số người trong giới thượng lưu.

“Chu tổng học tiếng Anh sao không tìm giáo viên để có mục tiêu học cụ thể?”

Trẻ em bắt đầu học viết chữ, học ngữ pháp chậm rãi từng bước từ ABC, đa số vẫn thích hợp dùng cho các kỳ thi hơn. Ở độ tuổi và địa vị này của Chu Dã thì phát âm vẫn là quan trọng nhất. Biết giao lưu trôi chảy bằng tiếng Anh sẽ có thể đánh bại một nửa phú nhị đại dốt đặc cán mai, chắc chắn cũng có lợi cho sự nghiệp của hắn. Còn như hắn có biết viết eleven hay không thì chẳng ai truy hỏi đến cùng.

Chu Dã vẫn nghiêm túc chăm chú đọc sách, tay nguệch ngoạc viết theo, “Tìm giáo viên thì không cần tiền à?”

Bùi Úc: “…”

“Hùng nhị thiếu nói tự học theo quyển này là được, không cần mất tiền oan. Sách này cũng là Hùng nhị thiếu mua giúp tôi đấy.”

Lại là Hùng nhị thiếu, Bùi Úc gần như đã có thể kết luận, Hùng nhị thiếu kia đang trêu chọc Chu Dã.

Hơn nữa thấy Chu Dã cứ một tiếng Hùng nhị thiếu hai tiếng Hùng nhị thiếu, có lẽ là rất tin tưởng gã, mình chỉ là người dưng thì không nên lo chuyện bao đồng, để tránh Chu Dã cảm thấy cậu đang gây chia rẽ.

“Chu tổng có thể tải từ điển điện tử về, có thể tra cứu cách phát âm của từ đơn bất cứ lúc nào, rất tiện.” Bùi Úc khéo léo nhắc nhở.

“Sách này có đĩa CD…” Chu Dã đáp, sau đó nhận ra có gì đó không ổn, lập tức dừng lại ngẩng đầu nhìn Bùi Úc, giọng điệu có chút không thể tin nổi: “Tôi đọc sai à?”

Bùi Úc cười nhạt không nói, không chọc vào tôn nghiêm của nhân vật phản diện.

Chu Dã lại không hề cảm thấy mất mặt, chẳng qua vẫn lẩm bẩm nói mình học theo đĩa CD, không nên phạm sai lầm.

Hắn muốn nhanh chóng đến thư phòng mở đĩa lên nghe lại lần nữa, thế nhưng chân vẫn đang ngâm trong thùng gỗ thế này, rất phiền phức.

Chu Dã suy đi nghĩ lại, liếc nhìn Bùi Úc rồi lấy điện thoại của mình ra, “Tải từ điển điện tử gì? Lấy một cái cho tôi.”

Bùi Úc nhận điện thoại, tải một app từ điển điện tử khá nổi tiếng rồi giúp hắn nhập từ eleven vào thanh tìm kiếm, hướng dẫn cho hắn xem cách sử dụng.

Bấm mở loa phát âm thì có một giọng nữ vang dội, giọng nói rõ ràng đọc từ eleven một cách tiêu chuẩn.

Chu Dã nhướng mày sau đó hai mắt sáng lên, lấy lại điện thoại nói: “Cái này tiện ghê! Không hổ là chim hoàng én! Cảm ơn!”

Bùi Úc được hắn cảm ơn, không biết vì sao lại cảm thấy phản diện này có chút hài hước.

Lúc này cậu mới chú ý, Chu Dã vừa tắm xong nên tóc ướt rượt tùy ý vuốt ra sau đầu, trông hơi lộn xộn, đồ ngủ trên người là một chiếc áo phông rất cũ, bên dưới mặc một chiếc quần đùi đi biển rộng.

Cộng thêm làn da khỏe mạnh màu lúa mạch và giọng nói đặc tiếng địa phương, nhìn tổng thể thì trông hắn giống một chàng trai cao lớn giản dị vô hại vừa mới lên thành phố, khác xa với hình ảnh tên nhà giàu mới nổi mặc âu phục, khoa trương vuốt keo đầy đầu trong bữa tiệc.

Chu Dã không để ý tới ánh mắt đánh giá của Bùi Úc, nghiêm túc ấn vào cái loa nhỏ mấy lần, nghe đi nghe lại cách phát âm sau đó lấy một chiếc bút từ trong ống đựng bút trên bàn trà cách đó không xa, vô cùng trịnh trọng viết gì đó.

Đợi hắn viết xong Bùi Úc mới nhìn thấy, phía trên từ eleven này, Chu Dã dùng chữ trung đánh dấu cách phát âm, ơ le vừn.

So với “ờ lé vừn” vừa nãy, “ơ le vừn” quả thực gần phát âm hơn, Bùi Úc nhìn, cười đến mức khóe miệng sắp toét đến tận mang tai.

Đây cũng là phương pháp mà cậu đã áp dụng lúc còn rất nhỏ, khi lần đầu tiên tiếp xúc với tiếng Anh, chỉ có điều cách làm này của cậu đã nhanh chóng được giáo viên sửa lại ngay.

“Cậu cười gì? Tôi lại sai à?”

“Đâu có.” Bùi Úc vội vàng ngừng cười. Cậu vui đến mức quên mất mình vẫn đang ở trong nhà nhân vật phản diện, nơi luôn có nguy hiểm rình rập.

Vẻ mặt Chu Dã nghiêm túc: “Chim hoàng én, cầm khăn lau chân lại đây.”

Bùi Úc: “…”

Nhân vật phản diện quả nhiên là nhân vật phản diện, trở mặt thực nhanh.

Cậu ngẩng đầu nhìn, chiếc khăn mà Chu Dã nói được treo trên lưng ghê sô pha, rõ ràng hắn có thể tự mình lấy được.

Du͙© vọиɠ chiếm hữu và ham muốn khống chế kỳ quặc đối với chim hoàng yến à?

Bùi Úc không nói gì, chỉ giúp hắn cầm khăn mặt khô tới, sau đó cậu thấy vẻ mặt hài lòng của Chu Dã, vui vẻ hưởng thụ bắt đầu lau chân.

Khỏi cần nghĩ cũng biết, bước tiếp theo chắc chắn là bảo cậu đổ nước rửa chân.

Không bàn đến chuyện cơ thể cậu yếu ớt đã hơn hai mươi năm, dẫu sao thì cậu cũng là một quý công tử danh gia vọng tộc, nào từng làm loại việc nặng nhọc này, ngay cả quản gia hay giúp việc nhà cậu thuê cũng không làm việc này.

Tuy rằng người đứng dưới mái hiên, thì cũng chỉ chịu đựng nhất thời

Chính vào lúc Bùi Úc còn đang do dự xem có nên nhẫn nhịn thêm hay không thì chuông cửa vang lên.

Vừa rồi cậu thấy bên ngoài nhà còn có sân, nếu vậy có lẽ chuông cửa cũng là chuông ở cổng sân.

“Chu tổng, tôi đi mở cửa.”

Vẻ mặt Bùi Úc kính cẩn nói, không đợi Chu Dã trả lời đã chạy lẹ.

“Chim hoàng én! Không đổ nước rửa chân hể?”

Bùi Úc giả vờ không nghe thấy.

Ra khỏi cửa phòng khách, bên ngoài đúng là một cái sân nhỏ kiểu Trung, vài gian đình nhỏ, còn có một cái ao bé. Trong đình nhỏ trang trí hơi lỗi thời nhưng cũng rất sạch sẽ, có điều ao và những chỗ xanh hóa khác thì lung tung lộn xộn không thể tả.

Không phải lại là Hùng nhị thiếu nói đấy chứ, ví dụ như xanh hóa lộn xộn cũng là vẻ đẹp tinh tế?

Đi thẳng tới cổng sân, ở cửa còn có một bức tường phù điêu. Bùi Úc quay lại nhìn mới phát hiện bên ngoài biệt thự nhỏ kiểu Trung này thực ra khá đẹp, chỉ cần được sửa chữa tốt một lượt là có thể toát lên được phong cách cao quý trang nhã.

Chỉ đáng tiếc hiện tại trong ngoài đều lung tung lộn xộn, thực sự rất khó tưởng tượng được đây lại là nơi ở của một tên thổ hào phản diện.

Chuông cửa sân lại vang lên lần nữa, Bùi Úc mở cổng, một thanh niên nhỏ trắng nõn đứng trước cửa, trong tay cầm một hộp bánh.

Hôm nay là sinh nhật Chu Dã.

Bùi Úc nhìn thấy hộp bánh kem này mới nhớ ra, tiệc sinh nhật hôm nay chính là do Chu Dã tổ chức, phong cách vàng rực của sảnh tiệc cũng rất phù hợp với thiết lập nhà giàu mới nổi của Chu Dã.

“Anh là…?”

Thanh niên nhỏ khẽ mỉm cười, “Bùi thiếu, tôi là Lục Sát thư ký của Chu tổng, phiền anh chuyển cái này cho Chu tổng, đồ tôi chọn đều là tốt nhất đấy.”

Đồ được chọn đều là tốt nhất?

Tối muộn rồi, tiệc sinh nhật cũng đã kết thúc, thư ký nhỏ trắng nõn trắng nà cố ý đưa đến một cái bánh kem ngon nhất cho ông chủ?

Nghe ra bên trong hàm chứa đầy tình ý há?

Bùi Úc không quen lắm với cái tên Lục Sát này, có lẽ chỉ xuất hiện vài lần trong nguyên tác.

Cậu nhìn ký thư ký nhỏ, thoạt nhìn thì tuổi vẫn còn trẻ, trông như vừa tốt nghiệp đại học, thuần khiết ngây thơ, trắng mịn nõn nà, trong mắt tràn đầy chân thành.

Trong lòng Bùi Úc không khỏi nghĩ, Chu Dã không phải một tên háo sắc phản diện à? Sao trước mặt có một ứng cử viên chim hoàng yến đẹp vậy mà lại thờ ơ, trái lại đi đến chỗ Hứa Mộ Trạch lấy một người, cuối cùng còn lọt vào cạm bẫy của Hứa Mộ Trạch?

Nghĩ như vậy, Bùi Úc bỗng nhiên nhớ ra, quả thực sau này Lục Sát không được nhắc tới, bởi vì ngày mai y sắp… chết…

Hứa Mộ Trạch dùng mọi thủ đoạn để cướp được hợp tác trong tay Chu Dã, khiến Chu Dã không đến kịp cuộc đàm phán hợp tác.

Trong đó bao gồm hỏng xe, tắc đường, trục trặc thang máy vân vân mây mây.

Thư ký của Chu Dã tới đón hắn từ sáng sớm, thế nhưng xe Chu Dã hỏng giữa đường, lại gặp phải tình trạng tắc đường. Chu Dã sợ chậm trễ hợp tác nên chia làm hai ngả với thư ký, nhanh chóng chạy đến chỗ đàm phán, rất không may thư ký gặp tai nạn, không thể sống sót

Hỏng xe, tắc đường là mưu mô của Hứa Mộ Trạch làm, tai nạn xe thực ra là ngoài ý muốn. Thế nhưng Chu Dã mất hợp tác, thư ký lại chết nên căm giận không thôi, tất cả đều tính hết lên đầu Hứa Mộ Trạch và Bùi Úc. Hắn nhất thời không có cách nào tính sổ với Hứa Mộ Trạch nên bắt đầu hành hạ Bùi Úc.

“Bùi thiếu? Anh sao thế?”

Bùi Úc đột nhiên hoàn hồn, nhìn Lục Sát trước mắt lần nữa, cảm xúc trong lòng rất kinh sợ.

“Được, tôi sẽ giao cho hắn.” Bùi Úc nhận lấy hộp bánh kem, lại nói: “Lục Sát, ngày mai dù có gấp thế nào thì nhất định cũng không được bắt xe.”

Lục Sát ngơ ngác, “Hả? Tôi thường đi tàu điện ngầm, không bắt taxi.”

Bùi Úc không thể giải thích quá nhiều, chỉ là nhấn mạnh một lần nữa, “Ngày mai, vô cùng khẩn cấp cũng đừng bắt taxi.”

Vẻ mặt của cậu rất nghiêm túc, mặc dù Lục Sát hoàn toàn không hiểu gì nhưng vẫn bị dọa đến ngây người, vội vàng gật đầu.

“V… Vâng.”

Nhìn Lục Sát rời đi, Bùi Úc xách hộp bánh trở lại.

Cậu không biết liệu số phận của nhân vật trong sách có thể thay đổi được không, dù sao cũng là một mạng người, nhắc nhở một chút chí ít khiến bản thân yên tâm.

“Ai?”

Trong phòng khách, Chu Dã vừa đổ nước ngâm chân, rửa xong chậu đi ra.

Bùi Úc yên tâm, cười nói: “Thư ký của anh, đưa bánh kem tới cho anh, nói là chọn loại ngon nhất.”

“Ồ.”

Sắc mặt Chu Dã không tốt lắm, vốn dĩ hắn cho rằng có người đến, sợ ngâm chân trong phòng khách bị cười nhạo nên mới vội vàng tự mình xử lý. Sớm biết chỉ là thư ký thì hắn đã đợi chim hoàng yến quay lại, đây lẽ ra là công việc của chim hoàng yến.

Bùi Úc gần như biết phản diện không vui vì điều gì, không muốn gây sự nữa, đặt bánh kem lên bàn trà.

“Nếu không còn chuyện gì thì tôi về phòng viết bí mật trước nhé? Tôi cần một chút thời gian suy nghĩ kỹ càng, tránh cho bỏ sót gì đó ảnh hưởng đến hợp tác của ngài.”

Chu Dã nghiêm mặt, mắt hơi híp lại, như thể nhìn thấu tâm tư của Bùi Úc, hừ lạnh một tiếng.

Bùi Úc vẫn mỉm cười như cũ, cơ thể lại lặng lẽ nhích về hướng cửa phòng cho khách, đề phòng nếu Chu Dã có hành động gì thì cậu có thể nhanh chóng chạy vào bên trong đóng cửa lại.

Hai người giằng co như vậy một lúc, Chu Dã lại hừ thêm một tiếng.

“Hãy nhớ thân phận chim hoàng én của cậu.”

Nội tâm Bùi Úc vô cùng bất lực, cậu rất muốn nói với Chu Dã rằng chim hoàng yến của những nhà giàu khác thực sự không cần đổ nước rửa chân.

Chu Dã không nói thêm gì nữa, ngồi xuống sô pha.

“Lại đây, tôi thấy cậu vẫn chưa ăn gì từ lúc bữa tiệc tới giờ, cùng ăn bánh kem đi, hôm nay là sinh nhật tôi.”

Không thể không cho thọ tinh mặt mũi, Bùi Úc chỉ đành dè dặt đi tới, lặng lẽ ngồi đối diện Chu Dã, duy trì khoảng cách.

“Tiệc sinh nhật nhiều người như vậy, không biết có mấy ai thực lòng chúc tôi sinh nhật vui vẻ.” Chu Dã vừa mở hộp bánh vừa cảm khái.

Bùi Úc trầm mặc.

Tay mở hộp bánh của Chu Dã dừng lại, híp mắt nhìn Bùi Úc, “Cậu cũng coi thường tôi từ núi xuống, không muốn làm chim hoàng én của tôi sao?”

Bùi Úc: “…”

Tất nhiên chuyện cậu không muốn làm chim hoàng yến không hề liên quan tới kim chủ có từ núi xuống hay không, thế nhưng ánh mắt của phản diện rõ ràng mang theo uy hϊếp.

“Không đâu, tôi không phân biệt vùng miền.”

“Cậu dùng từ này rất hay.”

Chu Dã ha ha cười lớn, mở hộp bánh kem ra, Bùi Úc vừa nhìn, nụ cười trên mặt lập tức đông cứng.

Không phải Lục Sát đã nói chọn loại bánh ngon nhất sao?

Bánh trong hộp rõ ràng là bánh ăn thừa của người khác, những bông hoa sắc màu sặc sỡ, trái một miếng phải một miếng gom lại thành một hộp này…

Chu Dã không hề ngạc nhiên, rất vui vẻ lấy một cái đĩa nhỏ múc một miếng đưa cho cậu.

“Còn thừa nhiều đồ ngon như vậy, không được lãng phí.”

Bùi Úc: “…”

Hiểu rồi, đây là phần thừa lại của chiếc bánh khổng lồ kia trong bữa tiệc. Lục Sát nói chọn cái tốt nhất, chắc là chỉ phần chưa bị động vào…

Cậu còn tưởng rằng Lục Sát đêm hôm khuya khoắt đưa bánh sinh nhật tới, đầy tình ý. Tưởng tượng quá nhiều, nhìn phản ứng của Chu Dã thì chắc chắn là hắn bảo thư ký làm vậy.

Phản diện này thực sự rất tiết kiệm.

“Ăn đi, không đủ tôi lại cho cậu thêm, bánh kem này vừa đẹp lại vừa ngon.”

Chu Dã vừa nói vừa cầm thìa vét một miếng kem bánh lên liếʍ, híp mắt thỏa mãn, “Chúc tôi sinh nhật vui vẻ.”

Bùi Úc nhìn hắn ăn ngon như vậy, lúc này mới cảm giác bụng kêu ọt ọt ọt ọt, quả thực rất đói.

Sau lại nghe Chu Dã tự chúc bản thân sinh nhật vui vẻ, trông vừa ngốc vừa đáng thương, không nhịn được nở nụ cười, bỗng nhiên cảm thấy mũi cay cay, vành mắt hơi nóng.

Hôm nay, cũng là sinh nhật cậu.

Mặc dù hôm nay trong thế giới hiện thực và tiểu thuyết không phải một ngày.

Sinh nhật kiếp trước, hồi sinh kiếp này.

“Cảm ơn, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”

Cũng chúc tôi sinh nhật vui vẻ

Bùi Úc bưng bánh kem lên chậm rãi ăn.

Chu Dã hài lòng nhìn chim hoàng yến, nhìn rồi lại nhìn, cảm thấy cách ăn của mình so ra thì thô lỗ quá, cũng lặng lẽ thả chậm tốc độ, học theo Bùi Úc chậm rãi ăn.

Ăn xong bánh kem, cuối cùng Chu Dã cũng bỏ qua cho cậu, Bùi Úc trở về phòng khóa trái cửa lại.

Vốn định lấy tủ đầu giường chặn cửa thì đột nhiên nhớ ra mình không có giấy bút.

Chu Dã bên ngoài rõ ràng vẫn chưa lên lầu, trong phòng khách vang vọng giọng nói “ơ le vừn” của hắn.

Bùi Úc lấy hết can đảm mở cửa ra, định lấy giấy bút thì lại thấy Chu Dã đang bóc một miếng mặt nạ dưỡng trắng, trên bàn trà đặt một chiếc gương trang điểm gắn đèn xung quanh, vừa tiếp tục đọc “ơ le vừn” vừa soi gương dán mặt nạ lên mặt.

“Chu tổng tinh tế thật.” Bùi Úc được sự cho phép, đến bàn trà lấy giấy bút.

“Hùng nhị thiếu nói đây là cuộc sống thường ngày của quý công tử nhà giàu, còn nói đàn ông trắng một chút mới đẹp trai.”

Bùi Úc nghe mà cạn lời, sau đó thấy ánh mắt Chu Dã đột nhiên dừng trên người cậu.

Hắn nói: “Tôi cảm thấy cũng đúng, cậu trắng trẻo vô cùng xinh đẹp.”

Bùi Úc: “…”

Chẳng lẽ thuộc tính háo sắc lại sắp xuất hiện à? Bùi Úc nhanh chóng tiện tay cầm giấy bút rời đi.

“Đứng lại.”

Phản diện đột nhiên trầm giọng gọi cậu, trong giọng nói lộ ra vẻ bất mãn.

Tim Bùi Úc lập tức vọt lên cổ họng, trong đầu còn vội vàng nghĩ cách thoát thân thì Chu Dã đã bước tới trước mặt cậu.

Trên tay Chu Dã cầm cái ống đựng bút kia, bên trong có đủ loại bút màu sắc khác nhau.

“Dùng cái này.”

Bùi Úc: “…”

Cậu để ý thấy ruột bút màu tím đã dùng hết một đoạn dài, bút màu đen cơ bản chưa từng dùng, có thể thấy Chu Dã rất thích cây bút tím này.

Tất cả các màu sắc sặc sỡ khác hắn đều thích, cho nên cuối cùng chọn ra cây bút màu đen ít khi dùng cho cậu…

Sau khi Bùi Úc cạn lời trở về phòng thì khóa cửa lại, chuyển tủ đầu giường ra chặn cửa, cậu không thể chịu đựng nổi tên phản diện quái gở này nữa.

Cả đêm Bùi Úc ngủ không ngon, vẫn luôn giữ cảnh giác.

Sáng sớm nghe tiếng Chu Dã xuống lầu thì Bùi Úc cũng cầm tờ giấy đi ra.

Phản diện thấy cậu lại trưng ra vẻ mặt không hài lòng: “Cậu vừa dậy?”

Bùi Úc ngơ ngác gật đầu.

Chu Dã cau mày càng chặt, “Bữa sáng đâu?”

Bùi Úc: “…”

Sao cơ, chim hoàng yến còn phải một ngày nấu ba bữa cơm á?

Vội vã bỏ qua chủ đề này, Bùi Úc đưa tờ giấy cho Chu Dã, nói: “Không bằng Bùi tổng nên chuẩn bị sớm đi.”

Chu Dã lấy tờ giấy nhìn, “Một, không lái xe, xe hỏng? Hai, tốt nhất là đi tàu điện ngầm, sẽ tắc đường? Ba, thư ký không bắt taxi, không an toàn? Bốn, đi thang bộ, thang máy sẽ trục trặc? Năm…”

Hắn cứ đọc xong một câu là lại nhìn Bùi Úc với vẻ mặt không tin tưởng.

Sau khi đọc xong sắc mặt Chu Dã rất khó coi, nhìn chằm chằm Bùi Úc, “Kẻ kia là ai? Sao cậu biết rõ như vậy?”

Bùi Úc nghẹn họng không trả lời.

Thụ trong nguyên tác không hề biết những chuyện này, chẳng qua chỉ phụ trách kéo chân Chu Dã trong chốc lát. Cậu có thể biết rõ như vậy hoàn toàn là vì đã đứng ở góc nhìn của thượng đế đọc truyện, nhưng tất nhiên là không thể giải thích với Chu Dã.

Còn về phần Hứa Mộ Trạch thì tạm thời cậu không thể khai ra, nếu không Chu Dã sẽ nghĩ bọn họ là một nhóm, không tin lời cậu nói, vậy thì kế hoạch thay đổi cốt truyện của cậu cũng sẽ bị phá hỏng.

“Thứ lỗi tôi không thể nói, tin hay không tùy ngài.”

Chu Dã thay đổi vẻ ngoài ngốc nghếch chất phác, lạnh lùng nhìn Bùi Úc rất lâu.

“Ngoan ngoãn đợi tôi về, không được chạy.”

Bùi Úc sẽ không chạy, một là nếu Chu Dã đã nói thì chứng tỏ cậu có chạy cũng sẽ bị bắt lại, hai là cậu cũng muốn xem rốt cuộc có thể thay đổi được cốt truyện hay không.

Nhưng dù sao Chu Dã cũng là nhân vật phản diện, chưa hoàn toàn tin lời Bùi Úc.

Bùi Úc trơ mắt nhìn hắn điều đến một chiếc xe mới, chia ra hai ngả cùng Lục Sát, tự mình lái xe, bảo Lục Sát đi tàu điện ngầm.

Bùi Úc thờ ơ nhìn, bĩu môi, thầm nghĩ xem ra cuối cùng Chu Dã vẫn sẽ bị tắc đường.