Chương 23: Tâm loạn 1

Hôm nay Thẩm Hi Hòa ăn chậm hơn so với bình thường, thức ăn chưa được ăn qua bao giờ, lần đầu tiên được ăn hắn đã rất ngạc nhiên, nhưng lại không nỡ ăn. Bánh vẫn còn nóng, đặt trong rổ đã nửa tiếng, tuy không còn giòn như lúc vừa mới ra khỏi nồi, nhưng mà ăn vào vẫn rất thơm.

Giò heo hầm đậu nành chứa đầy trong một chén nhỏ, còn có mùi hương nhàn nhạt bay ra, trước đây đều là Thẩm Hi Hòa ngửi hương thơm từ đồ ăn của nhà người khác, hôm nay thế nhưng……

Thẩm Hi Hòa nói: “Lần này nghỉ tắm gội thuận tiện nghỉ luôn mùa vụ, việc nặng thì chờ ta trở về sẽ làm.”

Cố Tiêu gật đầu, nghĩ tại sao Thẩm Hi Hòa không ăn nhanh lên, cô còn chưa có ăn cơm đâu.

Thẩm Hi Hòa lại nói: “Muội……”

Cố Tiêu: “Làm sao vậy?”

Thẩm Hi Hòa trong nháy mắt có chút thất thần, Cố Tiêu dung mạo xinh đẹp, làm người khác nhìn đến ngây người cũng là bình thường, nhưng Thẩm Hi Hòa lại chán ghét chính mình như vậy.

Thẩm Hi Hòa bèn nhìn sang chỗ khác, “Sao hôm nay không thấy cơm của muội, muội còn chưa ăn sao?”

Cố Tiêu gật đầu, biết cô còn chưa ăn còn không ăn nhanh lên.

Thẩm Hi Hòa cúi đầu, nhanh chóng ăn xong cơm, ăn đến một nửa,bạn cùng trường của hắn lại bước tới, “Hi Hòa, hôm nay cũng là muội muội huynh tới đưa cơm a.”

Cố Tiêu sợ Thẩm Hi Hòa không được tự nhiên, nên vội nói: “Mấy ngày này đều là muội đưa cơm cho Tam ca.”

Người bạn cùng trường này họ Trần danh Ninh Viễn, người Quảng Ninh, học chung trường cùng Thẩm Hi Hòa đã bảy năm, quan hệ cũng không tồi.

Trần Ninh Viễn rất thưởng thức tính cách cùng học thức của Thẩm Hi Hòa, huống chi quân tử chi giao đạm như nước,sẽ không để ý gia cảnh.

Trần Ninh Viễn nói: “Muội muội của Hi Hòa cũng chính là muội muội ta, tại hạ Trần Ninh Viễn, là bạn cùng trường của Hi Hòa.”

Cố Tiêu gật đầu một cái, “Ninh Viễn ca.”

Thẩm Hi Hòa mấy miếng đã ăn xong, hắn cầm chén đũa thả lại vào rổ, sau đó nói với Cố Tiêu: “Muội về nhà sớm đi.”

Cố Tiêu vốn dĩ cũng không muốn ở lại quá lâu, cô con dâu nuôi từ bé này nói không chừng Thẩm Hi Hòa còn chán ghét đây, làm sao có thể để cô nhiều lời với bằng hữu của hắn chứ.

Cố Tiêu cũng không quay đầu lại mà rời đi, Thẩm Hi Hòa xoay người trở về thư viện.

Trần Ninh Viễn vẫn đang nhìn bóng dáng Cố Tiêu, vừa chớp mắt đã không thấy tăm hơi Thẩm Hi Hòa đâu, hắn vội vàng đuổi theo, “Hi Hòa chờ ta với!”

Thẩm Hi Hòa trong lòng có chút bực bội, nhưng lại không biết vì sao.

Trần Ninh Viễn nói: “Ba ngày sau được nghỉ, Hi Hòa, chắc huynh phải về nhà hỗ trợ gieo trồng đi.”

Thẩm Hi Hòa: “Ngươi hỏi cái này làm gì.”

Trần Ninh Viễn nói: “Nhà ta ở huyện thành, trong nhà không có ruộng, bây giờ cảnh xuân tươi đẹp, là thời điểm thích hợp để đi chơi xuân,ta muốn cùng về với huynh.”

Thẩm Hi Hòa nắm chặt tay, “Nhà ta nhỏ, không chứa nổi, không thuận tiện lắm.”

Trần Ninh Viễn nói: “Ta và huynh ở chung một phòng không phải được rồi sao?”

Vấn đề là không phải chỉ có mình hắn ở Tây phòng, còn có Cố Tiêu nữa.

Thẩm Hi Hòa đột nhiên ý thức được, cho dù hắn nói với người khác Cố Tiêu là muội muội của hắn,nhưng Cố Tiêu với muội muội hắn không giống nhau.

Muội muội nhà ai ngủ cùng một phòng với huynh trưởng của mình, muội muội nhà ai gọi mình là tướng công, hơn nữa muội muội nhà ai giống như nàng, nghĩ cách kiếm tiền để hắn được đọc sách chứ?

Thẩm Hi Hoà cũng không diễn tả được cảm giác trong lòng của mình là gì, tóm lại đã không giống trước kia, đối với Cố Tiêu, hắn đã không còn chán ghét như vậy nữa.

“Phòng của ta chỉ có một chiếc giường, ngủ không được.” Thẩm Hi Hòa nhéo nhéo ống tay áo, “Hơn nữa ngươi chưa làm qua việc nhà nông, sẽ làm không quen.”

Trần Ninh Viễn muốn nói chưa làm qua thì sao biết được hắn làm quen hay không, nhưng Thẩm Hi Hòa vốn phải trở về gieo trồng, hắn cũng không thể gây thêm phiền toái cho người ta, vẫn là thôi vậy.