Chương 1: Xuyên qua thành con rối hỏng

Giang Mộng Nhiên cảm thấy thân thể như máy móc rỉ sắt, cứng đờ vô cùng, hơi nâng chút tay, liền cảm giác chính mình như đang rung động kẽo kẹt, phảng phất như giây tiếp theo muốn tan thành từng mảnh.

Loại cảm giác này giống như thần kinh đều tê mỏi, dẫn đến thân thể cứng đơ, không thể nhúc nhích.

Giang Mộng Nhiên mở mắt, phát hiện bản thân mình đang nằm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn quanh chỉ thấy bóng đêm nặng nề, bầu trời đầy sao, bốn phía là núi bao quanh địa phương nàng nằm. Tại thành thị phồn hoa nàng cũng chưa từng thấy bầu trời đầy sao đẹp đẽ như vậy.

Giang Mộng Nhiên cầm lòng không đậu mà nâng tay lên, bỗng nhiên sửng sốt.

Tay không phải máu thịt, mà dùng đầu gỗ làm thành.

Chấn động trong lòng Giang Mộng Nhiên chưa kịp qua đi, đột nhiên có một thứ gì đó rơi xuống, nhìn kĩ hóa ra là một con rối.

Con rối nhìn qua rất cũ nát, đầy rẫy những vết kiếm xuyên qua thân thể, giữa ngực vỡ ra có một chiếc gương nhỏ.

Xuyên qua mảnh gương nhỏ nàng thấy một bóng hình, Giang Mộng Nhiên đồng tử co rụt, đại não trống rỗng.

Ảnh ngược trong gương không phải bộ dáng của nàng mà là hình ảnh của một con rối đã cũ nát.

Cánh tay gỗ lung lay như sắp rớt, chân gỗ cháy đen không ra hình dạng, ngũ quan thô ráp không thể nhìn nổi, lông mày giống như được dùng đao khắc lên, cái mũi chỉ đơn giản là hai cái lỗ, cái miệng cũng là hai miếng gỗ đóng đinh kề nhau tạo thành.

Giang Mộng Nhiên cảm thấy thân thể như máy móc rỉ sắt, cứng đờ vô cùng, hơi nâng chút tay, liền cảm giác chính mình như đang rung động kẽo kẹt, phảng phất như giây tiếp theo muốn tan thành từng mảnh.

Loại cảm giác này giống như thần kinh đều tê mỏi, dẫn đến thân thể cứng đơ, không thể nhúc nhích.

Giang Mộng Nhiên mở mắt, phát hiện bản thân mình đang nằm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn quanh chỉ thấy bóng đêm nặng nề, bầu trời đầy sao, bốn phía là núi bao quanh địa phương nàng nằm. Tại thành thị phồn hoa nàng cũng chưa từng thấy bầu trời đầy sao đẹp đẽ như vậy.

Giang Mộng Nhiên cầm lòng không đậu mà nâng tay lên, bỗng nhiên sửng sốt.

Tay không phải máu thịt, mà dùng đầu gỗ làm thành.

Chấn động trong lòng Giang Mộng Nhiên chưa kịp qua đi, đột nhiên có một thứ gì đó rơi xuống, nhìn kĩ hóa ra là một con rối.

Con rối nhìn qua rất cũ nát, đầy rẫy những vết kiếm xuyên qua thân thể, giữa ngực vỡ ra có một chiếc gương nhỏ.

Xuyên qua mảnh gương nhỏ nàng thấy một bóng hình, Giang Mộng Nhiên đồng tử co rụt, đại não trống rỗng.

Ảnh ngược trong gương không phải bộ dáng của nàng mà là hình ảnh của một con rối đã cũ nát.

Cánh tay gỗ lung lay như sắp rớt, chân gỗ cháy đen không ra hình dạng, ngũ quan thô ráp không thể nhìn nổi, lông mày giống như được dùng đao khắc lên, cái mũi chỉ đơn giản là hai cái lỗ, cái miệng cũng là hai miếng gỗ đóng đinh kề nhau tạo thành.

Lúc này lại có ít rối gỗ bị ném xuống địa phương này, hai đạo phiêu bồng bạch y xuất hiện trên đỉnh.

" Con rối đó bình thường để lâu không dùng, mấy tháng sau liền không dùng được" Một giọng nói từ phía trên truyền xuống, điệu bộ lộ rõ vẻ khinh thường.

"Vẫn là con rối của Độc Túc tông là dùng tốt, có chất lượng lại đảm bảo, lại còn có thể bồi luyện".

"Dùng tốt thì tốt nhưng lại rất quý".

"... ..."

Thanh âm nhỏ dần rồi biến mất, Giang Mộng Nhiên chỉ có thể trơ mắt nhìn hai con người đứng trên một thanh kiếm hóa thành một đạo lưu quang rồi biến mất trước mắt nàng.

???

Chuyện gì vừa xảy ra? Có phải có thứ gì vừa bay qua???

Không phải mình đang ở nhà ngủ sao? Sao bây giờ lại ở đây? Chẳng lẽ lại xuyên qua rồi???

Giang Mộng Nhiên đầu đầy chấm hỏi, có lẽ trong lòng quá mức khϊếp sợ, lại giống như trong thân thể có gì đó chọc thủng vách ngăn, thân thể rối gỗ liền trở nên linh hoạt hơn trước.

Giang Mộng Nhiên kéo thân thể rối gỗ của mình đứng lên, phát hiện bản thân đang ở bãi rác chất đầy con rối đã cũ nát.

Giang Mộng Nhiên muốn ra khỏi chỗ này, vừa bước một bước liền ngã nhào trên đất.

Lúc này một âm thanh nũng nịu từ phía trên truyền đến, một thân ảnh màu hồng phấn xuất hiện chỗ sơn cốc: "Sư phụ, chúng ta nhất định phải thiêu hủy chỗ rác rưởi này hay sao?"

"Ừ, Cẩm Hoa, chẳng phải hôm nay ngươi vừa học được thuật phóng hỏa sao" Một âm thanh ôn nhuận như ngọc lên tiếng.

Cẩm Hoa! Đây không phải là tên nữ chính trong truyện "Ôn nhu sư tôn yêu ta" sao?

Lúc trước nàng được bạn cùng lớp đưa cho một quyển tiểu thuyết ngôn tình tiên hiệp, trong truyện nữ chính tên là Cẩm Hoa, thời điểm tồi tệ nhất lại được Quy Hải tông Lý Khôn chân nhân thu làm đồ đệ, từ đây bước đi trên con đường nhân sinh tràn đầy sự sủng ái. Lý Khôn tuy là trung tâm thiên hạ, nhưng đối với đồ đệ cùng thường nhân luôn bất đồng.

Người khác xuyên qua hoặc là nữ phụ, hoặc là nữ xứng, cho dù là pháo hôi thì cũng tốt hơn nàng - một con rối cơ thể đều cứng đơ.

Nghĩ chưa bao nhiêu Giang Mộng Nhiên đã thấy một đạo khói lửa từ trên trời giáng xuống, ánh lửa ngút trời, khói mù vây quanh.

"Trở về đi" Sư tôn Lý Khôn ôm eo Cẩm Hoa, nháy mắt hóa thành một đạo lưu quang biến mất về phía chân trời.

Hừng hực liệt hỏa dần dần vây quanh Giang Mộng Nhiên, khói mù giăng đầy bốn phía như sợi dây thừng thít chặt cổ nàng khiến nàng không thở nổi.

Hồn phách kia tuy không yếu, nhưng cũng không thật sự ổn, có lẽ cũng đang bị thương.

Lúc này một người gỗ chui ra từ khe hở, nặng nề ngã xuống trước mặt hắn, một cánh tay gỗ chịu không nổi, bị động rớt ra, tạo thành một đường cong duyên dáng rơi xuống đầu Cố Tử Thanh.

Cánh tay gỗ yên tĩnh nằm trên đầu Cố Tử Thanh, các ngón khác đều đã rớt ra chỉ còn mỗi ngón giữa quật cường ở lại, đường đường chính chính giơ ra trước mắt hắn.

Đại ma đầu trên tay dính không ít máu tươi Cố Tử Thanh đứng hình suy ngẫm.

"... ..."

Tại sao không phải con người? Tại sao lại là người gỗ?

Lại còn là một người gỗ siêu xấu xí!!!

Lần đầu làm con rối Giang Mộng Nhiên vẫn chưa quá quen, tuy không cảm thấy đau nhưng đầu vẫn cảm thấy choáng váng, như một đống hồ nhão, tay phải vẫn cảm thấy gió thổi qua.

Giang Mộng Nhiên tay trái chống mặt đất đứng lên đánh giá tình hình xung quanh.

Bốn phía lạnh lẽo ẩm ướt dị thường, cái rét lạnh như đánh sâu vào cốt tủy tâm hồn, ngay cả hồn phách Giang Mộng Nhiên trú trong con rối đều cảm nhận được.

Sự chú ý của Giang Mộng Nhiên bị thu hút bởi một người nam nhân.

Nam nhân một thân như mực hắc y, mặt góc cạnh rõ ràng, mỹ đến sống mái mạc biện, nhìn qua như ma cà rồng hút máu thường thấy trong phim điện ảnh, biết rõ hắn rất nguy hiểm, nhưng cũng cũng thực bị hắn hấp dẫn.

Mà Giang Mộng Nhiên giật mình chính là nam tử bị kim sắc xiềng xích hung hăng cắm vào xương tỳ bà, xiềng xích được điêu khắc vô vàn huyền diệu đồ án, nhìn lâu liền cảm thấy như bị hút hồn, vô cùng khó chịu.

Vậy mà Cố Tử Thanh sắc mặt không chút biến hóa, cặp mắt đen nhánh lạnh lùng nhìn Giang Mộng Nhiên, giống như xuyên qua thân thể rối gỗ nhìn thấu linh hồn nàng.

Giang Mộng Nhiên bị hắn nhìn đến cả người cứng đơ, nàng điều khiển cánh tay gỗ còn lại lắc lắc, chạm vai đại lão như chào hỏi, khống chế đầu gỗ ở miệng trên dưới khẽ nhúc nhích, phát ra âm thanh chói tai: "Ngươi hảo!".

Cố Tử Thanh nâng mí mắt, môi mỏng khẽ động, phát ra âm thanh khàn khàn gợi cảm:"Ngươi là người phương nào phái tới?".

Nhốt ở nơi này, mỹ đến sống mái mạc biện, trong tiểu thuyết chỉ có một, đó là đại vai ác cuối cùng Cố Tử Thanh.

"Không có người phái, không có người phái, ta chỉ là đi ngang qua!" Có lẽ đại vai ác đang hiểu lầm mình, Giang Mộng Nhiên vội vàng lắc đầu biểu thị, tốc độ quá nhanh khiến cho vị trí nối giữa đầu và cổ phát ra tiếng kẽo kẹt mãnh liệt.

Nghe vậy, Cố Tử Thanh chỉ cười lạnh, cũng không biết có tin hay không.

Hắn ngước mắt, ngón tay co lại, một cỗ lực hấp dẫn từ tay hắn phát ra, thân thể con rối gỗ không tự chủ bị hút về trong tay hắn.

Giang Mộng Nhiên trong lòng có chút hoảng, phải biết trong tiểu thuyết Cố Tử Thanh là đại ma đầu gϊếŧ người không chớp mắt, hắn chẳng lẽ là muốn gϊếŧ ta?

Tưởng tượng trong lòng còn chưa qua đi Giang Mộng Nhiên liền cảm thấy tay mình bị người nắm lấy, có hơi ấm, phảng phất như chạm đến thần hồn, nàng khẽ run lên, ngẩng đầu lên liền thấy được con ngươi vô cảm của người nọ. Giang Mộng Nhiên trong lòng khẽ run, cảm giác như linh hồn bị đông cứng.

"Khế ước giữa ta và ngươi đã thành, ta sẽ cứu ngươi, từ giờ đi ngươi sẽ phải làm việc cho ta" Nói xong Cố Tử Thanh liền trên tay kết ấn, nồng đậm ma khí từ trên người hắn thoát ra, như loài rắn trườn bò, từng chút từng chút tràn lan cuốn lấy kim sắc xiềng xích, sau đó không ngừng co rút lại.

Trong phút chốc xiềng xích như bị ma khí cắn nuốt, tuy thỉnh thoảng vẫn có tia sáng kim sắc ánh lên.

Tay rối gỗ của Giang Mộng Nhiên vẫn bị Cố Tử Thanh nắm, theo lý mà nói, tay nàng làm từ gỗ thì phải không cảm nhận được độ ấm, vậy mà Giang Mộng Nhiên vẫn cảm thấy hơi ấm ở tay Cố Tử Thanh từ từ giảm, mặt vốn tái nhợt giờ phút này lại như không có chút máu, thậm chí Giang Mộng Nhiên còn tưởng rằng giây tiếp theo hắn sẽ biến mất trước mắt nàng.

Đột nhiên Cố Tử Thanh tay nắm chặt, Giang Mộng Nhiên cảm giác trời đất quay cuồng. Lần nữa mở mắt, Giang Mộng Nhiên phát hiện chính mình cùng Cố Tử Thanh đổi vị trí cho nhau, xiềng xích hung hăng cắm vào thân thể con rối. Cố Tử Thanh vẫn đứng trước mặt, đôi mắt đen nhánh như hồ nước sâu lẳng lặng nhìn nàng.

Ma khí rút đi, lộ ra xiềng xích rõ ràng. Xiềng xích phát ra hơi lạnh thấu xương, như thấm vào linh hồn Giang Mộng Nhiên, đồng thời cảm giác mỗi bộ phận trên cơ thể như bị côn trùng gặm cắn.

Giang Mộng Nhiên đau đến ý thức mơ hồ, chỉ có thể nhìn đến vạt áo đen cùng với khớp xương tay rõ ràng của hắn.

Trên tay hắn hằn in vết sẹo nhợt nhạt như trăng rằm.

"Đại lão, ta có thể đi theo ngươi, ngươi muốn ta làm cái gì ta liền làm cái đó." Miệng rối gỗ nhẹ nhàng run rẩy, phát ra âm thanh mong manh yếu ớt.

Cố Tử Thanh không dao động.

Bốn phía toàn cảnh dần trở nên đen tối, giờ phút này càng tản mát ra hàn khí như trong động băng.

Tại thời điểm này Giang Mộng Nhiên cảm tưởng mình sẽ táng mệnh tại đây, bàn tay với khớp xương rõ ràng kia bắt được xiềng xích, kim sắc xích nháy mắt tan biến hóa vào hư vô.

"Đây chính là ngươi nói.".

Cố Tử Thanh giống như vạn năm vực sâu chăm chú nhìn nàng, mang theo chí mạng nguy hiểm.