Chương 2: Con rối xấu xí bị ghét bỏ

Bóng đêm nặng nề, gió lạnh thổi qua, lá cây sàn sạt, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, an tĩnh lạ thường, chỉ nghe được âm thanh lách tách từ đống lửa cháy trên mặt đất.

Thời điểm Giang Mộng Nhiên tỉnh lại, đập vào mắt nàng là ánh lửa ấm áp, nàng ngồi bật dậy, không biết có phải hơi lạnh toát ra từ xiềng xích không, nàng không tự chủ run rẩy dịch lại gần ánh lửa.

Nàng run run thân thể, nhìn trộm sang đại lão biểu tình vô cảm đang nhìn đăm chiêu vào đám lửa.

Bởi vì suýt chết, Giang Mộng Nhiên vẫn có chút sợ hãi Cố Tử Thanh, lại nghĩ đến cuối cùng hắn vẫn hướng mình vươn tay, trong lòng nỗi sợ như bị gió cuốn bay.

Tuy trong tiểu thuyết hắn ta góp mặt là một đại vai ác, là một nhân gia đồng thời là một nhân vật lợi hại, thực lực cường hãn, nếu không phải cuối cùng hắn thất thủ, chỉ sợ sống sót đến cùng cũng không phải là nam chủ. Ở một nơi nguy hiểm như Tu chân giới này, chính mình bất quá chỉ là một người nhỏ bé, còn không bằng ôm chặt đùi lão đại.

"Đại lão, tên ta là Giang Mộng Nhiên" Giang Mộng Nhiên nỗ lực muốn tỏ ra mình đang cười, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể khiến miệng gỗ nhếch lên một chút, bên trong kẽo kẹt vang lên tiếng linh kiện chứng minh nàng rất nỗ lực.

Cố Tử Thanh nghe vậy nhìn thoáng qua, duỗi tay đặt lên trán Giang Mộng Nhiên, từng ngón tay lạnh lẽo, như hàn băng ngàn năm.

Ngay sau đó Giang Mộng Nhiên liền cảm thấy một năng lượng nào đó tác động vào linh hồn nàng, từ từ mọc rễ nảy mầm.

Ăn đau nên Giang Mộng Nhiên chỉ có thể dùng bàn tay còn nguyên vẹn che lại, nghi hoặc nhìn Cố Tử Thanh.

"Ta đã gieo sinh tử chú vào người ngươi, nếu như ngươi dám phản bội ta, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết". Cố Tử Thanh thu hồi tay, lạnh lùng nhìn Giang Mộng Nhiên, ngữ khí lãnh đạm.

Giang Mộng Nhiên trong lòng sửng sốt, biết rằng hắn đang nói sự thật.

Trong tiểu thuyết, Cố Tử Thanh đều độc lai độc vãng, là con sói cô độc, không lui tới với ai. Nhưng nếu bất đắc dĩ phải hợp tác cùng người khác, hắn cũng sẽ hạ sinh tử chú lên người họ.

Trong tiểu thuyết có nhắc qua, từng có người phản bội hắn, hắn tuy không lập tức ra tay, nhưng sẽ khởi động sinh tử chú trên người người nọ. Chú khởi hồn toái, linh hồn giống như bị liệt hỏa thiêu đốt, sống không được chết không xong, thẳng đến khi linh hồn tan biến, mới có thể coi là giải thoát.

Đây chính là sinh tử chú.

Giang Mộng Nhiên sờ sờ trán, thầm nghĩ.

Nàng lúng túng, tất nhiên không dám lấy sinh mạng bản thân ra đùa giỡn, hơn nữa thế giới ngoài kia tùy tiện một cá nhân bất kì cũng có thể bắt chẹt nàng, nàng tùy thời liền có thể trở thành con rối hỏng thật sự, còn không bằng hảo hảo ôm đùi đại lão.

Nghĩ thông suốt Giang Mộng Nhiên liền trực tiếp ôm đùi Cố Tử Thanh, trên người hắn lúc này lại xuất hiện ma khí, hắn nhíu mày, vỗ vỗ quần áo nói: "Đứng kia rồi nói".

Giang Mộng Nhiên sờ sờ gáy, sau đó chỉ chỉ bên tay gỗ bị hỏng:"Ngươi xem, giờ ta trở thành tùy tùng của ngươi, nhưng tay chân lại tàn tật, có phải quá ném mặt mũi ngươi đi không?".

Cố Tử Thanh liếc mắt một cái, rồi ngẩng đầu nhìn Giang Mộng Nhiên, thấy nàng tựa hồ thật sự không chút sợ hãi, trong lòng nổi lên nghi hoặc.

Chẳng lẽ nàng không biết sinh tử chú là gì sao?

Nhìn đại lão chẳng nói lời nào, Giang Mộng Nhiên còn nghĩ hắn sẽ không giúp mình chữa trị, linh hồn nàng bĩu môi, nhớ tới kiếp trước nàng tăng ca đến nửa đêm mà vẫn không được cấp trên tăng lương, "Đại lão, ngươi không thể bắt trâu làm việc cho ngươi mà không cho nó ăn cơm".

Cố Tử Thanh thu hồi ánh mắt, ngữ khí thản nhiên, "Ngày mai giúp ngươi sửa chữa".

Giang Mộng Nhiên vừa lòng gật gật đầu, sau đó lại nhìn hai lỗ thủng trước ngực do xiềng xích tác động, "Có thể sửa luôn hai cái lỗ này không? Ta luôn cảm thấy thật lạnh lẽo".

Nói xong nàng rụt rụt thân thể, nhích lại gần đám lửa, nhưng cảm giác rét lạnh vẫn không giảm bớt.

"Đó là khóa hồn liên, chuyên dùng khắc chế linh hồn, hấp thụ linh khí máu tươi người kẻ bị trói để nuôi dưỡng pháp trận trên người". Cố Tử Thanh nhìn ngọn lửa nhảy múa giải thích, con ngươi hiện lên tia trào phúng: "Linh hồn ngươi phỏng chừng đang bị hao tổn, cho nên mới cảm thấy lạnh."

Bất quá, hắn còn một câu chưa nói hết, nếu là nhân loại bình thường, nếu bị hạ khóa hồn liên, tuyệt đối sẽ không giống Giang Mộng Nhiên hoàn hảo không có tổn hao gì, nhẹ nhất cũng là linh hồn bị tổn thương, nằm liệt giường ba bốn năm.

Giang Mộng Nhiên lạnh lẽo sờ sờ hai cái lỗ trước ngực mình, cảm giác chính mình thực sự bị chọc ra hai cái lỗ.

Tuy vậy cũng may nàng chỉ cảm thấy có chút lạnh.

Trong một ngày đã hai lần đối mặt với nguy cơ sinh tử khiến Giang Mộng Nhiên bắt đầu thấm mệt, đại não như bị hồ nhão đông cứng, nàng ngáp một cái, giơ tay gỗ lên vẫy vẫy, "Đại lão, ta ngủ đây, ngài ngủ ngon".

Cố Tử Thanh nhìn nàng nằm xuống trước mặt, nhíu nhíu mày, nghi hoặc nhìn con rối gỗ có phần cũ nát.

"Ngủ ngon?" Hắn lặp lại lời nói của Giang Mộng Nhiên, hiểu được điều gì đó, mày nhíu lại, trong con ngươi hiện lên tia tức giận.

Ống tay áo hắn vừa động, ma khí hất Giang Mộng Nhiên trên mặt đất ra xa hơn mười mét, đến khi trong tầm mắt hắn Giang Mộng Nhiên chỉ còn là chấm đen, mới cảm thấy tâm tình tốt hơn một chút.

Một thời gian sau, ngọn lửa nhỏ dần, hắn hướng ngọn lửa thêm chút củi.

Nhìn về Giang Mộng Nhiên ở phí xa, do dự trong chốc lát, ngón tay khẽ động, nháy mắt Giang Mộng Nhiên lại bay về bên đống lửa.

"Vì ngươi đã cứu ta, ta sẽ cho ngươi ngủ thêm một chút". Nói xong Cố Tử Thanh đứng dậy, bay lên đứng trên cây, yên tĩnh ngắm trăng.

Trăng tròn trên cao, ánh trăng thanh lãnh chiếu xuống mặt đất, vạn vật yên tĩnh, như là toàn bộ thế giới thu lại trong cảm nhận của một người.

"Thế giới này thật dơ bẩn, không bằng hủy diệt tất thảy đi" Cố Tử Thanh nhìn lên vầng trăng sáng, tự mình lẩm bẩm.

Ma khí nồng đậm từ người hắn trào ra, làm cho người ta run sợ.

Đột nhiên một thanh âm đánh gãy suy nghĩ của hắn.

"Đùi gà!" Giang Mộng Nhiên ôm một khối củi, lẩm bẩm nói.

Nếu không phải hiện tại nàng là một con rối, Cố Tử Thanh cảm thấy rất có thể nước miếng đều chảy ra.

Ma khí trên người dần thu hồi, hắn ghét bỏ nhìn thoáng qua, cảm thấy chính mình khi đó mềm lòng có thể là một sai lầm.

Bóng đêm biến ảo, thời gian lưu chuyển, tròi bắt đầu sáng tỏ, tia nắng ban mai bắt đầu ló rạng phía chân trời.

Cố Tử Thanh từ trên cây nhảy xuống, niệm một cái chú làm sạch thân thể, mũi chân đá đá con rối, "Đi thôi".

Giang Mộng Nhiên cau mày, giơ tay xua xua cái chân đang quấy rầy giấc ngủ của nàng, lật mình một cái rồi lại lâm vào giấc ngủ.

Cố Tử Thanh nhìn dấu tay trên chân mình, con ngươi trầm xuống, duỗi tay búng một cái, một ngọn lửa nhỏ xuất hiện ở mông Giang Mộng Nhiên.

"A" Đầu con rối phát ra tiếng kêu, rõ ràng thân thể bằng gỗ kia như muốn trông như muốn rớt hết tứ chi lại bật dậy vô cùng nhanh khiến cho Cố Tử Thanh phải ghé mắt mà nhìn.

"Ngươi có..." Thấy rõ ràng người trước mặt là ai khiến Giang Mộng Nhiên buộc phải đem những lời thô tục mà nuốt xuống, vỗ vỗ mông, vẻ mặt nịnh nọt nói:"Đại lão, ngài mới sớm mà đã tức giận gì sao?"

"Đi thôi" Nói xong, Cố Tử Thanh trực tiếp xách cổ Giang Mộng Nhiên, dưới chân nhẹ điểm, nháy mắt hóa thành một đạo tàn ảnh.

Ngàn dặm bên ngoài, bất quá cũng chỉ là một nhịp thở.

Không đến chốc lát, Cố Tử Thanh liền xách theo Giang Mộng Nhiên tới Võ Lăng thành.

Trong thành phồn hoa tựa gấm, ngoài thành các tu sĩ ngự kiếm mà bay, nhưng khi vào thành thì đều phải xuống đất đi bộ. Đặc biệt nhất chính là, trên cửa thành có khảm một thanh ngọc kiếm. Ngọc kiếm toàn thân thúy ngọc, dưới ánh mặt trời chiết xạ ra ánh sáng cực đẹp.

Giang Mộng Nhiên vừa thấy liền biết, thứ này tuyệt đối không phải thứ tốt đẹp gì.

Tại thời điểm Giang Mộng Nhiên đang nhìn chằm chằm vào ngọc kiếm, ngọc kiếm kia lại như cảm ứng được cái gì, hơi hơi rung động, vang lên một tiếng rồi sau đó nhanh chóng hóa thành một đạo lưu quang lao đến chỗ Giang Mộng Nhiên với một tốc độ không thể nhìn thấy.

Giang Mộng Nhiên trong lòng hốt hoảng, không tự chủ kéo ống tay áo Cố Tử Thanh.

Cố Tử Thanh liếc nhìn ống tay áo bị kéo, con ngươi khẽ động, do dự một chút, nhưng vẫn không hất tay nàng ra.

Ngọc kiếm nhanh như tên bắn, trong một chớp mắt liền xuyên qua Giang Mộng Nhiên hướng về phía một nam tử áo đen phía sau nàng.

Nam tử bị động, kêu thảm thiết một tiếng, nháy mắt liền hóa thành một bãi máu.

Máu đặc sền sệt, tản mát ra từng trận tanh tưởi.

Tuy rằng Giang Mộng Nhiên không ngửi ra vị gì, nhưng vẫn cảm giác được một cổ mùi máu tươi quanh quẩn trong không khí, khiến cho trong bụng một trận sóng cuộn biển gầm.(Mắc ói đó (O __ O).

Giang Mộng Nhiên nhắm mắt lại, bình tĩnh trấn an bản thân.

Nàng chợt nhớ tới ngọc kiếm này là thứ gì, này là phân thể trảm ma kiếm. Đây là thanh kiếm của nam chủ tiểu thuyết Lý Khôn, chuyên môn vì khắc chế ma tu mà chế tác Linh khí, có thể tự động nhận biết ma khí mà tấn công.

Trong tiểu thuyết, có rất nhiều ma tu lẻn vào Tu chân giới đều bỏ mạng dưới trảm ma kiếm.

Không ít phàm nhân bởi vậy mà cảm kích nam chủ, khiến địa vị của Lý Khôn ở Tu chân giới lên như diều gặp gió.

Giang Mộng Nhiên có chút lo lắng nhìn thoáng qua đại lão, đại lão chính là một ma tu điển hình, trong tiểu thuyết nhắc tới hắn đều là trên người ngập tràn ma khí.

Ngược lại Cố Tử Thanh rất trấn định, lập tức tiến vào trong thành. Trên tường trảm ma kiếm run lên nhè nhẹ, sau đó liền im lìm.Giang Mộng Nhiên vội vàng theo sau hắn, chỉ là bởi vì thân thể bằng gỗ mục, nên mỗi lần cử động đều phát ra âm thanh kẽo kẹt chói tai.

Mọi người đi xung quanh khó chịu nhìn Giang Mộng Nhiên, dù thời buổi này mọi người đều thích mang theo con rối bên người, là một công cụ hỗ trợ tốt.

Nhưng khi nhìn qua người trẻ tuổi mặt đầy quý khí, không nghĩ tới vẫn còn sử dụng con rối cũ nát tới bực này.

Xem ra tiểu tử này thực sự rất nghèo.

Cố Tử Thanh không biết chính mình bị mọi người treo cho cái mác nghèo đang ung dung đi đến cuối con đường tiến vào trong một cửa hàng.

Cửa hàng rất nhỏ, bên trong chỉ có một lão nhân tóc bạc đang ngủ gật, thi thoảng còn có thể nghe được tiếng ngáy.

Cố Tử Thanh đi đến, liếc nhìn lão nhân, ngón tay chạm vào bàn, lão nhân lúc này mới bừng tỉnh giấc.

Lão nhân đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh sợ nhìn Cố Tử Thanh.

Người này đến đây từ khi nào, chính mình cũng chưa từng phát hiện.

Thái Toàn trong lòng dấy lên kinh thiên sóng lớn, từ khi tu luyện đến cấp bậc Kim Đan kỳ, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh kỳ xuất hiện, chính mình đều có thể phát hiện. Vậy mà người này ung dung đi tới mà bản thân lại không biết gì.

Thái Toàn trong lòng bắt đầu kiêng kỵ, đứng dậy cười nói: "Không biết vị bằng hữu này cần gì ở chúng ta?"

"Ta muốn mua tin tức." Trong con ngươi Cố Tử Thanh hiện lên tia thâm trầm, thanh âm càng thêm sắc lạnh.

"Đều có thể, chẳng qua phải xem thù lao như thế nào!" Nơi này tồn tại là để bán tin tức, chỉ cần ngươi trả một cái giá đủ lớn, bất luận là tin tức gì đều sẽ có sẵn.

Giang Mộng Nhiên tò mò nhìn ngó gian cửa hàng này, trong tiểu thuyết nơi này tồn tại như một cái bug, mọi tin tức lớn nhỏ đều có ở đây.

Hơn nữa mặc kệ khách nhân thân phận gì, vô luận là người tu chân hay ma tu, ai cũng đều không cự tuyệt.

"Thù lao?" Cố Tử Thanh nhíu mày.

Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Giang Mộng Nhiên, rồi mặt không biểu tình nói với chủ cửa hàng:"Ta có thể trước đem con rối này đổi lấy tin tức không?"

"......" Thái Toàn nhìn con rối không đủ tứ chi sau lưng Cố Tử Thanh, trong mắt đầy sự ghét bỏ.

Thật là một con rối cũ nát.

Giang Mộng Nhiên bị ghét bỏ trên mặt đầy khϊếp sợ.

Đại lão, sao ngươi nỡ làm chuyện này đối với một con rối đáng thương chứ... Q ~ Q