Chương 4: Bí cảnh Huyền Vũ

Ánh mặt trời bắt đầu chiếu rọi khắp chốn, vạn vật thức tỉnh, bắt đầu một ngày bận rộn, mà động tĩnh lớn nhất vẫn là trấn Ô Lăng nơi sắp mở bí cảnh Huyền Vũ.

Bí cảnh từ xưa đến nay luôn được các tu sĩ săn đón, bởi vì bên trong luôn có tỉ lệ xuất hiện kì ngộ đặc biệt, có thể là tiên khí thượng cổ, có thể là tuyệt thế công pháp, cũng có thể là tuyệt phẩm đan dược...

Một bước lên trời nhờ bí tịch bên trong cũng không phải là điều không có khả năng.

Tất cả mọi người vì tương lai bản thân đối với thăm dò bí cảnh càng không biết mệt.

Cho nên sáng sớm hôm nay có rất nhiều tu sĩ tụ tập ở bí cảnh Huyền Vũ, thậm chí có tông môn phái người đến đây thăm dò, hứng thú đợi chờ.

Mà bên trong nhóm người này, một thân ảnh đĩnh bạt sừng sững đứng đó, thờ ơ lạnh nhạt như trời đông giá rét, làm người ta không được tự nhiên mà run rẩy.

Nam nhân một thân huyền y, sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt tuấn lãng khiến người ta nhịn không được mà ghé mắt nhìn, nhưng lại không tự giác mà run rẩy sợ hãi. Nhưng con rối bên cạnh thì lại khác.

Chỉ thấy con rối mình đầy thương tích, nhìn qua như sắp hỏng, nhưng những nơi bị hỏng đã tạm thời sửa , trước ngực khảm hai khối tụ linh thạch xinh đẹp, ngũ quan qua loa nhìn muốn cay con mắt, cái mũi thì dùng keo nước dính lên, cánh tay phải thì như lấy từ một con rối khác gắn vào, nhìn qua cùng bộ phận khác trên cơ thể đều không giống nhau, nhưng lại có cảm giác hài hòa dị thường.

Con rối cũ như vậy mà vẫn sửa rồi giữ lại thì chắc không phải là người xấu đâu nhỉ? Mọi người thầm nghĩ.

"Đại lão, ngươi nói vì cái gì mà ta không thể rời khỏi thân thể con rối này?" Giang Mộng Nhiên chống cằm, đung đưa chân, không biết có phải càng ngày càng thích ứng với thân thể con rối hay không, mà nàng hoạt động càng lúc càng linh hoạt, không có cảm giác đình trệ như lúc ban đầu.

Nàng cao hứng phấn chấn muốn đổi một thân thể con rối mới, nhưng khi đại lão kéo linh hồn nàng từ con rối cũ ra, linh hồn nàng lại cảm giác một trận đau thấu trời xanh, cũng may đại lão dừng tay kịp thời, lại cho nàng một tầng bảo vệ linh hồn, nàng mới bình ổn lại.

Nếu không thể thay đổi thân thể, Giang Mộng Nhiên liền tu bổ sữa chữa thân thể con rối này một phen, không biết vì sao mà nàng làm rất quen tay, có lẽ là vì kiếp trước mình thích mân mê lắp ráp đồ vật dụng cụ.

Cố Tử Thanh đôi tay ôm ngực, vài sợi tóc đen vương trên trán hắn, càng tô điểm thêm dung mạo vô song của hắn, nhìn khắp thiên hạ cũng hiếm có người bì kịp, "Khả năng trong thân thể con rối này có thứ gì đó chế trụ linh hồn ngươi".

Giang Mộng Nhiên nhìn nhìn cơ thể con rối tàn tạ cũ rích của mình, thật sự không tài nào tưởng tượng được có cái gì rảnh rỗi đi vây khốn linh hồn mình.

Lúc này tại lối vào bí cảnh đang tụ tập ngày càng nhiều tu sĩ, mà lúc này một đạo ánh sáng nóng rực từ trên trời giáng xuống, hung hăng va chạm trên mặt đất khiến cho bụi đất tung bay mù mịt chọc cho mọi người khó chịu, thế nhưng khi nhìn rõ người đến là ai thì những thứ sắp văng ra khỏi miệng đều phải nuốt xuống.

Giang Mộng Nhiên tuy rằng không chịu ảnh hưởng gì nhiều, nhưng khi nhìn đến bụi đất mù mịt vẫn theo bản năng lấy tay che mũi miệng, mắt nhìn người đi tới.

Xuất hiện có sáu người một thân bạch y kim lũ thêu biến*, trước ngực có thêu một thanh trường kiếm bằng tơ vàng, biểu tình cao ngạo, không để ai vào mắt.

*Kiểu như trang phục được thêu viền vàng tơ bạc thể hiện sự phú quý.

Đi đầu là một thiếu nữ xinh đẹp mềm mại, bộ dáng vô hại, cười đến phúc hậu, bên hông có một cái roi dài màu đỏ, trên roi có khắc một cái đồ án pháp trận tuyệt diệu, quan trọng nhất là mấy chữ khắc lên roi.

Thấy rõ ràng mấy chữ kia Giang Mộng Nhiên mở to mắt, khó có thể tin, giống như đầu bị cốc một cái, toàn bộ linh hồn đều ngốc.

Nàng dụi mắt, nhìn kĩ một lần nữa, phát hiện mình không có nhìn lầm.

Kiếp trước mới có những từ ngữ Internet như thế nào lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ cũng có người xuyên qua thế giới này giống nàng sao?

Giang Mộng Nhiên trái tim kịch liệt nhảy lên, cảm giác như toàn bộ linh hồn đều nóng. Tuy rằng thoạt nhìn nàng đối với việc mình xuyên qua thể giới này đã quen rồi, nhưng thực tế khi xuyên vào một thế giới xa lạ, còn nhiều lần đối mặt với sinh tử, trong lòng nàng cũng không khỏi thấp thỏm lo âu. Thế giới này to lớn như vậy làm một người bình thường như nàng cảm giác không có chỗ dung thân, nhưng hết thảy lại không thể giải bày cùng ai nên toàn chất chứa trong lòng.

Nhưng hiện tại biết được khả năng có người giống mình cũng xuyên qua thế giới này khiến nàng cảm thấy mình không cô độc, hận không thể tìm người này ngay lập tức, cùng hắn giao lưu một phen.

Chỉ là người này thuộc Quy Hải tông, nếu nàng nhớ không nhầm, Quy Hải tông chính là sư môn của đại lão, cũng chính Quy Hải tông đã đuổi gϊếŧ đại lão, cuối cùng không biết vì cái gì mà thay đổi chủ ý, phong ấn đại lão ở nơi tối tăm không thấy mặt trời.

Cho nên đại lão cùng môn phái này hẳn là quan hệ thù địch, ngươi sống ta chết, vậy có nghĩa là nàng không thể tùy tiện tiến lên dò hỏi.

Thấy con rối nhà mình cứ nhìn chằm chằm vào đệ tử Quy Hải tông, Cố Tử Thanh trong lòng hiện lên một tia không vui, hắn cùng Quy Hải tông chú định sẽ không đội trời chung, tuy rằng hắn cũng không đến mức giận chó đánh mèo, nhưng nếu con rối nhỏ này muốn nhấc lên quan hệ với người Quy Hải tông thì hắn sẽ không nương tay.

Thời điểm Cố Tử Thanh đang nghĩ ngợi tới suy tư, đột nhiên thấy Giang Mộng Nhiên quay đầu cười với mình, hỏi: "Đại lão, ngươi sẽ luyện khí sao?"

"Sẽ không." Đối với Cố Tử Thanh mà nói, từ trước đến nay hắn chỉ một lòng hứng thú với tu luyện, ngoài ra hắn sẽ không dao động cảm xúc với bất cứ thứ gì khác. Cho nên nhiều người sau lưng hắn nói xấu hắn là con quái vật không có cảm xúc.

"Bộ dạng này..." Giang Mộng Nhiên có chút mất mát, nghĩ đến bản thân mình hiện tại đang ở Tu Chân giới nơi nơi nguy hiểm này, không thể để bản thân cứ thế này mãi được, nên muốn cải tạo thân thể, để cho bản thân mạnh mẽ hơn.

"Con rối tồi tàn như vậy mà vẫn có người dùng?" Một giọng nói châm chọc truyền tới bên tai Giang Mộng Nhiên.

Giang Mộng Nhiên có chút khó chịu quay đầu lại nhìn, phát hiện là một nam đệ tử Quy Hải tông, cười lạnh nhìn Giang Mộng Nhiên, sau đó hắn thấy sư muội Cẩm Hoa đang nhìn chằm chằm vào vị hắc y nam tử bên cạnh con rối, lòng nổi lên ghen ghét, liếc mắt châm chọc nói: "Cái loại con rối dưa vẹo táo nứt này không phải đã sớm bị đào thải sao? Chắc là được một khất cái nào đó lượm ra từ đống rác đó!"

Sự thật đúng là Giang Mộng Nhiên từ đống rác chui ra, nàng cảm thấy mình bị xúc phạm, liền đứng dậy chống eo nói: "Có nhà ngươi mới từ đống rác chui ra!"

Tùng Kiên trong lòng giận dữ, từ khi trở thành đệ tử Quy Hải tông, vô luận đi đến nơi nào, mọi người đều đối với hắn cung kính có thừa vì sợ đắc tội Quy Hải tông, không nghĩ tới có ngày một con rối rách nát dám nói hắn như vậy.

Chưa bao giờ bị vũ nhục khiến hắn tức tối như vậy, Tùng Kiên lao đến định bóp cổ Giang Mộng Nhiên.

Một lời không hợp liền dùng bạo lực?

Giang Mộng Nhiên không nghĩ tới vì một câu nói đáp trả liền khiến bản thân bị đánh. Nàng nhanh chân trốn sau Cố Tử Thanh, ngón tay bắt lấy vạt áo Cố Tử Thanh, "Đại lão, cứu ta"

Cố Tử Thanh thân hình chấn động, trực tiếp kéo Giang Mộng Nhiên qua một bên, đồng thời một lượng linh lực lớn từ người hắn phát ra, giống như núi Thái Sơn hung hăng đè nặng lên người Tùng Kiên.

Tùng Kiên căn bản không kịp phản kháng, miệng phun một búng máu, sắc mặt tái nhợt, cả người gục xuống quỳ gối trên mặt đất.

Mọi người cả kinh, ánh mắt nhìn về phía hắc y nam tử mang theo vài phần kiêng kị cùng thương hại.

Tuy rằng thực lực cao siêu, nhưng chẳng lẽ hắn không biết Quy Hải tông toàn người không nói lý hay sao? Đắc tội Quy Hải tông luôn không có kết cục tốt.

Mà Cẩm Hoa cũng bởi vì sự tình trước mắt này làm cho kinh hãi, nàng nguyên bản cảm thấy nam tử này rất giống sư tôn Lý Khôn nhà mình, không chỉ là phong cách ăn mặc mà cử chỉ hành vi đều tương tự. Bất quá nam tử trước mắt này so với sư tôn còn muốn tuấn mỹ hơn vài phần, có một loại mị lực độc đáo hấp dẫn sự chú ý của nàng, nhưng lại ngại khí chất trên người hắn nên không dám lại gần.

Không muốn nam tử này chỉ vì sư huynh nhà mình giáo huấn một chút con rối của hắn ta mà trực tiếp ra tay, nhưng càng làm cho Cẩm Hoa kinh ngạc hơn chính là sư huynh là tu sĩ Kim Đan hậu kì vậy mà gục ngay chiêu đầu của hắn.

"Vị tiền bối này, thực xin lỗi vì sư huynh ta vô lễ với con rối của ngài, nhưng là sư huynh ta tính tình nóng nảy, thỉnh tiền bối tha cho hắn." Cẩm Hoa tuy cười nói lời tạ lỗi, nhưng trong mắt nàng không hề có nửa phần xin lỗi. Một con rối nho nhỏ này chết đi cũng chẳng có vấn đề gì to tát, nàng hoàn toàn chẳng thấy Tùng Kiên làm gì sai, họa chăng có lẽ là đánh chó phải ngó mặt chủ, chứ sao lại đánh nó trước mặt chủ nó như thế!

Cố Tử Thanh mặt lạnh thờ ơ, nhưng trên người nửa điểm uy áp cũng không tan đi. Trên người nữ nhân này có hơi thở của tên Lý Khôn.

Bị nhìn chằm chằm khiến Cẩm Hoa cảm nhận từng cơn lạnh chạy dọc sống lưng, đổ mồ hôi lạnh, như có một cổ hơi thở nguy hiểm cuốn trụ trái tim nàng.

Nghĩ đến gì đó khiến Cố Tử Thanh đột nhiên cười, ngay tức khắc cảm giác như vạn vật xung quanh bị rút đi toàn bộ sắc màu, giống như thế giới ngừng chuyển động chỉ vì nụ cười này. (vãi tác giả)

Ngay cả Giang Mộng Nhiên ngay lúc đó cũng chưa kịp hồi thần, sau khi lấy lại tinh thần nàng tặc lưỡi cảm thán, không hổ danh lão đại được miêu tả tuấn lãng hơn nam chủ, đẹp hơn nữ chủ, ngay cả nữ chủ cũng bị dung mạo hắn câu hồn.

Cố Tử Thanh nhìn ánh mắt Cẩm Hoa có chút si ngốc kia ngắm mình, cảm thấy khó chịu, hắn thu hồi linh lực, rũ mắt, đem toàn bộ sát khí dấu đi.

Lúc này, bí cảnh mở ra, các tu sĩ nối tiếp nhau bước vào.

Các đệ tử Quy Hải tông cũng sôi nổi bước vào, Tùng Kiên bị người khác nâng đi, ánh mắt nhìn Cố Tử Thanh như rắn độc.

Sau khi tất cả mọi người đi vào hết, Cố Tử Thanh mới khoan thai đứng dậy, xách theo con rối ngốc nhà mình tiến vào.