Chương 5: Yểm thần thú

Tiến vào bí cảnh, đập vào mắt là ánh sáng chói lóa. Ánh sáng tan đi, Giang Mộng Nhiên liền nhìn thấy một cái giường bệnh, không khí trong phòng tràn đầy mùi thuốc sát trùng, đây không phải là bệnh viện sao?

Hình ảnh quen thuộc khiến Giang Mộng Nhiên có chút thất thần, phảng phất như đoạn thời gian xuyên qua kia chỉ là một giấc mơ hoang đường.

Hiện giờ tỉnh mộng, trở về hiện thực.

"Nhiên Nhiên, đứng đấy làm gì?" Một âm thanh ôn nhu quen thuộc truyền đến, khiến cho trong lòng Giang Mộng Nhiên nhấc lên một trận kinh đào hải lãng*.

*Sóng lớn cuồn cuộn. Chị nữ9 đang bị bất ngờ, kinh hách.

Nước mắt không tự chủ mà trào ra, Giang Mộng Nhiên thân thể run rẩy, chầm chậm xoay người lại, muốn nhìn lại thân ảnh mình mong nhớ.

Người nọ vẫn giống như trong trí nhớ, ôn nhu và yếu đuối. Người ấy đứng trước cửa sổ, ánh nắng chiếu lên người người nọ, người ấy giơ tay vẫy gọi Giang Mộng Nhiên, cao hứng nói: "Mẹ kêu ngươi nửa ngày rồi, ngươi thế nào mà không đáp lại?"

Giang Mộng Nhiên có chút hoảng hốt, nàng lúc này tựa như một đứa trẻ chưa lớn khóc lóc nhào vào lòng mẹ.

"Mẹ, con rất nhớ mẹ!" Giang Mộng Nhiên khóc không kiềm được, không ai biết được nàng đã chịu bao nhiêu ủy khuất.

"Nếu không thì ở lại với ta đi." Mẹ nàng sờ đầu nàng cười nói.

Giang Mộng Nhiên ngắm nhìn khuôn mặt luôn được cất giữ trong sâu thẳm tâm trí, ánh mắt mất dần tiêu cự, phảng phất như trong ánh mắt chỉ có gương mặt mà nàng tâm tâm niệm niệm.

Mà bên trong bí cảnh, tình cảnh của Giang Mộng Nhiên thực sự không xong, nàng nằm trên mặt đất, bị bóng đen quấn thân, linh hồn bị tác động, phảng phất như ngay sau đó liền tán loạn vào hư không.

Cố Tử Thanh cau mày nhìn Giang Mộng Nhiên đang ngày càng hãm sâu vào bóng tối, thấp giọng nói một câu: "Thật là vô dụng."

Nói xong, Cố Tử Thanh vươn tay định bắt lấy bóng đen trên người Giang Mộng Nhiên, đột nhiên cảm nhận thấy cái gì, ngừng tay lại, ý vị thâm trường nhìn Giang Mộng Nhiên đang hôn mê trên mặt đất.

Bên trong giấc mơ, Giang Mộng Nhiên ngơ ngác nhìn cái bóng biến ảo hóa thành mẹ mình, tự mình lẩm bẩm: "Mẹ, đã lâu rồi con không được thấy người, lâu đến mức con sắp quên người trông như thế nào."

Ẩn sau giấc mơ ấy yểm thú nhếch mép cười, cái đuôi cao hứng vung vẩy, dự rằng mình sắp được ăn no.

"Vậy con ở lại đây đi, ngày nào cũng sẽ được nhìn ta" Ảo ảnh mẹ nàng ôn nhu nhìn nàng nói.

"Nhưng người đã mất lâu rồi mà, dù ta rất muốn nhưng người vẫn nên đi thôi." Giang Mộng Nhiên cười một chút, rồi gục đầu xuống.

Nàng từ bé đã không biết cha là ai, mẹ ngậm đắng nuốt cay níu kéo hắn nhưng không được, nhưng là thời điểm nàng tốt nghiệp không lâu, mẹ liền ngã bệnh nặng. Vì kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ, nàng liều mạng đi làm thêm. Vậy mà trước một năm nàng xuyên đến thế giới khác, mẹ nàng đã ra đi, để lại nàng một mình chống chọi với thế giới khắc nghiệt này.

"Ngươi chỉ là đồ giả mạo." Giang Mộng Nhiên lau nước mắt, ngẩng đầu đứng lên, trong mắt đã không còn bi thương.

"Tuy rằng không biết lý do của ngươi là gì, nhưng vẫn muốn cảm tạ ngươi vì đã cho ta được nhìn thấy người mẹ lâu ngày không gặp. Giang Mộng Nhiên đột nhiên xoay người, nhìn về phía yểm thú đang ẩn trong mộng nàng.

Yểm thú trừng lớn mắt thú, cái đuôi xù xù rũ xuống, phát ra âm thanh như giọng trẻ con: "Sao ngươi biết ta ở đây?"

"Trong mộng của ta thì ta chính là chủ nhân nơi này, sao ta lại không biết ngươi ở đâu!" Giang Mộng Nhiên nhướng mày nói, quang cảnh trong mơ nháy mắt tan biến.

Chờ cảnh trong mơ tan đi, yểm thú mới lộ nguyên hình là một con tiểu thú có bộ lông xù màu trắng.

Yểm thú cả kinh, tuy rằng nó chỉ là một con ấu thú, nhưng ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng không thể trực tiếp thoát ra khỏi ảo cảnh của nó, nó vẫn chưa hiểu nữ nhân trước mắt bằng cách nào phá hủy được ảo mộng của nó.

Yểm thú hoảng loạn thoát ra khỏi thân thể Giang Mộng Nhiên, chưa kịp vui mừng vì chạy thoát thì bị một bàn tay tóm được, không thể nhúc nhích.

Giang Mộng Nhiên từ từ tỉnh táo lại, nhìn thấy đại lão bắt được con Yểm thú, cao hứng nói: "Đại lão, con tiểu thú này có thể điều khiển giấc mơ đó."

Nghe thấy nữ nhân này cứ kêu nó là tiểu thú, yểm thú duỗi duỗi chân, mở miệng phản bác: "Ngươi mới là tiểu thú, ta chính là Yểm thú một trong mười đại thần thú đại danh đỉnh đỉnh."

Nhìn con thú trước mắt tự giác thú nhận thân phận, Giang Mộng Nhiên bĩu môi, "Xem ra con Yểm thú này trí thông minh cũng không quá cao!"

Hiểu được Giang Mộng Nhiên nói gì, Yểm thú tức giận đến mức lông dựng ngược lên, định nhào đến cấu xé Giang Mộng Nhiên, nhưng lại quên mất mình đang bị đại lão nắm cổ, bất lực không thể nhúc nhích được.

Cố Tử Thanh nhìn Yểm thú trong tay, Yểm thú là một trong mười đại thần thú tuy có lực công kích yếu nhất, nhưng có thể điều khiển giấc mơ, lấy việc ăn giấc mơ mà sống, chỉ cần bị Yểm thú ăn qua giấc mơ, Yểm thú liền có thể sở hữu kí ức của người đó, này cũng được tính vào hàng thần thú.

Cố Tử Thanh đầu ngón tay khẽ động, nháy mắt trên cổ Yểm thú xuất hiện một cái dây thừng, đầu kia sợi dây xuất hiện trên tay Giang Mộng Nhiên.

"Cầm lấy" Nói xong, Cố Tử Thanh liền thả Yểm thú ra, Yểm thú chân vừa chạm đất liền co chân bỏ trốn, nhưng chưa được vài bước liền bị dây thừng kéo lại dừng bên chân Giang Mộng Nhiên.

Cố Tử Thanh chắp tay ra sau lưng, trực tiếp đi theo hướng xuất hiện những vật hắn cần, Giang Mộng Nhiên nắm dây thừng đi theo sau hắn. Một lát sau, Yểm thú có chút buồn ngủ, vì thế Cố Tử Thanh liền đem Yểm thú thu vào túi trữ vật.

Hai người một đường đi cũng không chạm mặt ai, chỉ trong chốc lát liền tới trước một tòa đại điện.

Đại điện bị một tầng sương mù bao quanh, lúc ẩn lúc hiện, cuối cùng dần dần hiện ra một tòa kiến trúc cổ bàng bạc. Mùi hương nhàn nhạt của đan dược từ trong điện truyền đến, dù chỉ ngửi thôi, Giang Mộng Nhiên vẫn cảm thấy linh hồn mình như đang ngâm trong nước suối ấm áp, thoải mái.

Cũng không ít người lúc này cũng ngửi thấy mùi đan dược, mùi hương nồng đậm lại thuần tịnh, nhất định không kém gì thất cấp tuyệt phẩm đan dược. Mỗi người trong lòng đều có tính toán riêng, cảnh giác nhìn người xung quanh, sợ đối phương xuống tay trước mình.

"Cẩm Hoa, chúng ta vào thôi." Tùng Kiên ngửi thấy mùi đan dược, trong mắt hiện lên một ánh đỏ, gấp không chờ nổi.

Cẩm Hoa nhìn thấy Cố Tử Thanh, ban đầu có chút do dự, nhưng sau đó đồng ý kiến nghị của Tùng Kiên. Nếu giờ không vào, bị người này giành trước thì sao? Đây là lần đầu tiên nàng được ra đề cử ra ngoài rèn luyện, không thể có thất bại được.

Đệ tử Quy Hải tông ùa vào trong điện, Cố Tử Thanh hạ một đạo kết giới lên người Giang Mộng Nhiên, "Ngươi ở chỗ này đi dạo, ta xong việc sẽ về tìm ngươi."

Nói xong, Cố Tử Thanh biến mất ngay trước mặt Giang Mộng Nhiên, đột nhiên được tự do khiến Giang Mộng Nhiên kinh hỉ.

Giang Mộng Nhiên đi vào bên trong đại điện, trong điện tráng lệ huy hoàng, có rất nhiều lối rẽ, Giang Mộng Nhiên không biết đi lối nào liền dọc theo con đường thứ nhất đi xuống.

Càng đi xuống càng nóng bức, giống như ở trong một cái đống lửa đang cháy, khắp nơi tản ra nhiệt khí. Giang Mộng Nhiên đi cũng đã lâu, nhưng vẫn không thấy người, nàng hoài nghi có khi nào những người vào trước mình bị dẫn đến một góc nào đó rồi game over không!

Đi được một lúc thì Giang Mộng Nhiên nghe được một tiếng thú kêu đinh tai nhức óc. Ở một chỗ ngoặt, liền thấy một đám người đang vây đánh một con tinh tinh khổng lồ.

Những người này có vẻ quen thuộc.

Là đám người Quy Hải tông.

Điều khiến Giang Mộng Nhiên kinh ngạc chính là con tinh tinh kia có vẻ không phải linh thú bình thường, mà là dùng kim loại nào đó tạo thành, cả người ánh kim sáng chói.

Linh lực công kích lên người nó, phát ra âm thanh leng keng trầm đυ.c, lưu lại những đường vệt trắng nhàn nhạt nhưng con tinh tinh kia chẳng hề hấn gì.

Luyện khí sư thế giới này cũng làm được điều này sao?

Giang Mộng Nhiên ngơ ngác nhìn con tinh tinh, cảm thấy tam quan như được mở ra một thế giới mới.

Vậy là luyện khí sư cũng có thể làm được những thứ không tưởng, trong lòng Giang Mộng Nhiên phảng phất như có điều gì đó dao động, trong mắt nàng con tinh tinh ấy trông như một tác phẩm nghệ thuật, mỗi cái khớp xương cơ hồ như nàng đều thấu tỏ.

"Cẩm sư muội, chúng ta đánh không lại thứ này." Một đệ tử của Quy Hải tông khó khăn lắm mới đỡ được một chiêu công kích của tinh tinh, một vệt máu nhàn nhạt xuất hiện ở khóe miệng hắn.

Tùng Kiên mắt lạnh nhìn nàng, trong tay lấy ra một cái pháp bảo, ngăn cản một lần công kích mạnh của tinh tinh, "Còn không phải bởi vì có các ngươi kéo chân, bằng không chỉ cần thực lực của ta và Cẩm sư muội, sao có thể bị động như bây giờ?"

Tùng Kiên nói ra lời này, nháy mắt làm các đệ tử xung quanh cảm thấy khó chịu, nhưng lại sợ vì hắn là con trai của trưởng lão Quy Hải tông nên không dám phản bác.

Tuy rằng Tùng Kiên nói như vậy, nhưng hắn biết nếu cứ đánh như vậy cũng không phải là biện pháp tốt, vì thế hắn nhìn về phía Cẩm Hoa. Cẩm Hoa mày đẹp khẽ nhíu, ném ra một cái phù chú, nháy mắt một đạo kiếm ý phá phù khủng bố tung ra, mang theo sức mạnh hủy thiên diệt địa đánh về phía tinh tinh.

Tinh tinh cảm nhận được không thể đối đầu trực tiếp với lần công kích này, triệu hồi ra một quyên sách phi thăng.

"Mau bắt lấy quyển sách luyện khí thần thông kia, đừng để cho người khác kịp lấy được nó."Thấy mục tiêu của bản thân cuối cùng cũng xuất hiện, Cẩm Hoa kích động thúc giục, nàng thậm chí không để ý đồng tử con tinh tinh kia đang màu đen đã chuyển sang màu đỏ.

Cùng lúc đó, quyển sách đó tựa như cung tên lao ra ngoài, bay ngang qua Giang Mộng Nhiên thì dừng một chút, sau đó kéo thân thể nàng theo, mang theo Giang Mộng Nhiên vẻ mặt ngây ngốc cùng nhau chạy.

"Mau đuổi theo!" Giang Mộng Nhiên phát hiện ra con rối, tức muốn hộc máu nói.

Lúc này tinh tinh phía sau tích một tiếng, nháy mắt nổ tung, sức mạnh tàn phá cường đại mang theo tầng tầng sóng nhiệt, hất văng những người có mặt trong bán kính đó ra xa.

Bên kia Giang Mộng Nhiên đang cùng quyển sách đấu đá lung tung, hoảng đến linh hồn nàng muốn nôn ra. Lúc này quyển sách mới dừng lại.

Giang Mộng Nhiên qua cơn choáng váng đầu, mới phát hiện mình đang ở trong một gian nhà nhỏ, trong phòng chứa đầy Linh khí, còn có một Linh khí có hình thù giống con tinh tinh kia.

Giang Mộng Nhiên khám phá nhìn ngó các loại Linh khí đến say mê, không biết có phải do kiếp trước từng làm những việc liên quan đến máy móc không, nàng có thể chỉ ra chỗ ưu điểm cùng khuyết điểm của đám Linh khí này.

Lúc này, quyển sách cổ lúc nãy lại xuất hiện cùng với một tầng ánh sáng bạc sáng chói, một thân ảnh già nua xuất hiện trước mắt nàng.

Thân ảnh ấy một thân áo nâu dài, đầu tóc bạc trắng được cột lại bằng dây thừng, hắn có vẻ không thích chòm râu dài vướng víu của mình, nhưng lại không muốn cắt bỏ nó đi, vì thế đem chúng kết thành vài chùm trên cằm.

Thân ảnh nhìn về phia Giang Mộng Nhiên, trên mặt tỏ vẻ nghi ngờ. Hắn rõ ràng cảm nhận được người trước mắt có đủ tư chất để kế thừa tài nghệ của mình, nhưng không nghĩ lại là con rối. Y dùng thần hồn tàn khuyết của mình nhìn thấu con rối, liền bừng tỉnh đại ngộ.

"Ồ, thì ra là thế."