Chương 13: Gặp nữ chính

Đây là lần đầu tiên Đồng Nhất Nhu gặp Hà Ôn Dương, nữ chính trong nguyên tác.

Cô ấy trạc tuổi cô, mặc trang phục truyền thống của Tây Tạng, đứng bên hàng rào cách đó không xa, trò chuyện, cười nói với Lệ Chi Hành.

Mái tóc dài ngang vai được thắt bím buông thõng sau lưng, chiếc áo choàng rộng càng làm cho thân hình cô trở nên gầy yếu, cực kì nhỏ xinh.

Có lẽ sống lâu trên thảo nguyên bát ngát nên Hà Ôn Dương luôn mang trong mình một phong thái tự do tự tại, không bị gò bó.

Ngay cả khi đối mặt với những thiếu gia giàu có và quyền lực, khác biệt lớn về xuất thân và địa vị cũng có thể không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Cô và Tiêu Túc thật giống nhau, và chắc chắn, những người có tính cách giống nhau sẽ thu hút lẫn nhau.

Tựa như tìm được đồng loại, tựa như khát khao muốn san sẻ và mưu cầu được đồng tình.

Thật ghen tị.

“Trời nắng lắm sao?” Một bàn tay đặt lên đầu cô, giọng nói của Tiêu Túc vang lên bên tai.

“Em muốn ngủ tiếp không?

Hai vai áp vào ngực anh, trong l*иg ngực rung lên một giọng nói nhàn nhạt, "Dựa vào anh ngủ một lát đi."

Đồng Nhất Nhu vừa uống thuốc xong, trong người có chút chếch choáng, không biết có phải là ảo giác không, nhưng gần đây cô cảm thấy mắt mình có chút khô khốc, đau xót.

Phải chăng là do thời tiết nắng gió ở cao nguyên?

“Anh ơi, anh có bị nắng không?”

Nhất Nhu ngẩng đầu, tựa cằm vào vai anh, mơ hồ có thể nhìn thấy đường nét rắn rỏi của người đàn ông cùng yết hầu đang gợi cảm di chuyển.

Bờ vai to rộng vì cô mà che chắn ánh sáng mặt trời, lập tức trở nên mát mẻ hơn rất nhiều.

Xe RV đậu bên hồ, trời xanh, mây trắng không khí trong lành, mặt hồ yên tĩnh như vừa dệt xong một mảng trời trong xanh.

Muốn bơi ...

Đầu ngón tay xoa xoa những sợi tóc quanh tai cô gái, giống như đang cù một con vật cưng nhỏ, lâu lâu đầu ngón tay chạm vào vành tai cô, xúc cảm mềm mại đến lạ thường.

“Ừm, không sao, anh có thể chịu được."

Kể từ ngày trở về từ đền thờ, thái độ của Tiêu Túc đối với cô đã thay đổi đáng kể.

Không còn hờ hững như lúc ban đầu, hiện tại từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ anh đều tự tay làm, thật sự đem cô sủng lên trời.

Tựa như Tiêu Túc là một tên cuồng em gái, hoặc là chính là ở muốn dưỡng cô thành sủng vật.

Như vậy cũng được, miễn không phải là hận thù đến thấu xương.

"Anh, em lên ngủ một lát, khi sự kiện bắt đầu anh nhớ gọi em dậy nhé ! Nhất định phải gọi em ! "

Tối nay, bọn họ sẽ tổ chức một bữa tiệc lửa, nướng nguyên một con cừu! Nướng ! Nguyên ! Một ! con cừu !

"Được."

....

"Thật ngon ! Thật ngon ! Cô cũng thử chút đi Ôn Dương." Đồng Nhất Nhu miệng đầy dầu mỡ, nắm lấy đùi cừu đưa cho Ôn Dương.

Cuối cùng cũng tìm được một người bạn cùng tuổi mình, Đồng Nhất Nhu vui mừng đến hỏng, chỉ sau vài ba câu nói đã nôn nóng muốn kết bạn, buông chuyện không dứt, thậm chí còn đưa cả đùi cừu yêu quý của mình kề lên miệng bạn.

Không thể đùa với hào quan nữ chính được.

Chưa kể tính tình nữ chính cũng không đến nỗi tệ, có thể chơi được.

Lại nói, Tiêu Túc nãy giờ vẫn cứ dán mắt về phía này, không chừng về sau bọn họ còn có cơ duyên chị dâu em chồng.

Càng phải tranh thủ xây dựng mối quan hệ thật tốt.

Trong đêm tối, ngọn lửa càng trở nên rực đỏ, xung quanh là tiếng cười nói ồn ào.

Tóc của cô gái được búi thành hai quả bóng nhỏ, dây đeo màu vàng ngỗng trên vai còn được thắt thành hai chiếc nơ con bướm xinh xắn, không biết có phải là ảo giác của Tiêu Túc hay không, anh luôn cảm thấy trên vai cô gái nhỏ có một tầng hồng nhạt, nhiễm hồng đến cả hai má đào.

Ngọn lửa ấm áp, nụ cười ấm áp, khuôn miệng lấp lánh, mãn nguyện và tràn ngập vui sướиɠ.

Một chân cừu non cũng có thể khiến cô vui sướиɠ thành ra như vậy, đúng thật là dễ dỗ.

“Tiêu Túc, đang nghĩ gì thế?” Trình Viễn ngồi xuống bên cạnh anh, “Tính làm gì khu đất vịnh ở Tây Quận?”

“Xây resort, Tây vịnh khá phù hợp để làm du lịch.”

"Làm khu nghỉ dưỡng? Mạnh tay quá rồi? Chọn một lô đất, khởi công xây dựng là được rồi? Đằng này quy hoạch toàn bộ như vậy. Không mất hai năm, giá nhà chắc chắn sẽ tăng chóng mặt."

Tiêu Túc nhìn người đối diện khẽ lắc đầu, "Tôi không tính xây gì cả, nhưng Nhất Nhu thích biển, nên mỗi năm tôi có thể đưa cô ấy đi chơi."

"Nhất Nhu? Em gái cậu? Tiêu Túc, cậu thích cô ấy từ khi nào vậy? Không phải đã nói sẽ gϊếŧ cô ấy sao?"

"Đúng vậy.”

"Vậy mà cậu vẫn... "

"Trình Viễn, có rất nhiều cách để trả thù, tôi chỉ có thể chọn cách để cô ấy ít tổn thương nhất." Thứ anh muốn là đôi mắt của cô.

Đôi mắt trong veo ấy có thể trở thành con dao sắc bén nhất làm tổn thương người phụ nữ đó.

Cuộc sống của Nhất Nhu sau khi bị mù là trách nhiệm của anh, và anh sẽ dành cho cô sự chăm sóc tốt nhất, tỉ mỉ nhất, vĩnh viễn.

Chỉ cần đôi mắt đó không bao giờ có thể nhìn thấy, thì anh có thể chứng kiến Đường Giai Lãng và người đàn bà kia đau khổ.

Nghĩ đến đây, ngọn lửa phản chiếu trong con ngươi đen tối đột nhiên đỏ rực, tựa như một khối than hồng không thể dập tắt, sự ấm áp trong đáy mắt hoàn toàn bị thay thế bằng hận ý và đau đớn.

"Nhiều dầu mỡ quá, Ôn Dương, tôi quay lại xe tắm rửa đi ngủ, cậu từ từ chơi đi !"

Những điều tồi tệ luôn xảy đến cùng lúc, quay trở lại xe, cô thấy nước trong két đã hết sạch, không thể rửa sạch bất cứ thứ gì.

Đồng Nhất Nhu đứng dậy, đôi tay nhỏ bé dính đầy dầu mỡ đến mức cô không thể phủi bụi trên váy mình.

Ôi trời ~ Cô sẽ đi ngủ với cái mùi than này sao?

Ngay khi cô quay đầu lại, một ý tưởng tinh quái đã nảy ra.

Cô gái ôm một bộ quần áo sạch sẽ chạy ra ngoài.

Cách đó không xa có một hồ nước nhỏ, nước rất sạch, không sâu cũng không cạn.

Cô đặt quần ở trên bờ, chắp tay: "Tội lỗi tội lỗi ! Tôi nhất định sẽ không làm ô nhiễm nguồn nước." Dù sao đây cũng chỉ là một hồ nước, còn rất nhiều người dùng đến... chỉ một lần thôi, sẽ không có lần sau.

Mũi chân trắng nõn khẽ chạm vào nước hồ lạnh băng, hơi lạnh nhưng vẫn có thể chịu đựng được.

Dẫm lên những viên đá cuội dưới chân, chậm rãi bước xuống nước. Nước trong vắt tràn quá đầu gối, tà áo màu vàng nhạt như một đoá sen nở rộ trên mặt nước.

Đã được rửa sạch ở đây, tại sao không...

Ánh trăng hữu tình, Tiêu Túc ngồi trong xe nhìn cô gái chậm rãi cởi ra làn váy.

Rơi rớt, hết cái này đến cái khác.