Chương 10

Nào có chuyện nhóc hồ ly không nổi điên, chỉ là cố gắng chống đỡ mà thôi.

Lê Miên mài răng nanh, thấy rõ ràng là bạo quân đang cố ý dùng y để chọc cười, hận không thể đi lên cắn hắn một cái. Đương nhiên chỉ là ngẫm lại mà thôi, lá gan y rất nhỏ, thấy không ăn được mỹ vị Lê Miên đành phải lấy lui mà tiến, không sao cả có dương khí cũng no rồi, thỏa mãn tâm lý sung sướиɠ so với thỏa mãn ham muốn ăn uống càng tốt, chờ y hút đủ dương khí biến thành người thì còn sợ không ăn được mỹ thực muốn ăn sao? Lê Miên rất giỏi vẽ bánh nướng cho mình.

Tiêu Nhất cụp mắt: "...?”

Giờ phút này Lê Miên lo liệu tôn chỉ "hút no", đang không ngừng dán lên bắp chân bạo quân, thỉnh thoảng cọ qua cọ lại hai cái, cũng không biết có phải tác dụng tâm lý hay không mà thật sự không đói bụng như vậy, vừa nghĩ tới y như vậy hẳn là đang "hít dương khí" đi, Lê Miên cọ càng hăng say.

Rất nhanh dây xích sau gáy bị kéo một chút, nhóc hồ ly bị ép rời khỏi bình dương khí của mình, móng vuốt nhỏ còn nhớ mãi không quên không nỡ rời xa mà cầm lấy vạt áo choàng của bình dương khí không buông, chỉ cần không đối mặt với bạo quân thì Lê Miên sẽ không sợ hãi, vì thế y rất thông minh nghiêng đầu hồ ly bày vẻ mặt vô tội nhìn về phía ngược lại với bạo quân.

Tiêu Nhất: "......"

Sau khi dây xích được buông ra, Lê Miên lại lặng lẽ đến gần, không đợi y có hành động chợt nghe bạo quân mở miệng: "Mang hồ ly ngu xuẩn này xuống.”

Lê Miên: "!!!”

Không ăn được mỹ thực không hít được dương khí còn bị nhốt trong l*иg, điều này sao có thể!

Trong nháy mắt Lê Miên nhảy dựng lên, thân thể nhóc hồ ly nhẹ nhàng trực tiếp vọt tới trên đùi bạo quân, sau đó nâng cái đầu nhỏ lông nhung không ngừng cọ vào ngực bạo quân, lúc này ham muốn tự do chiếm thượng phong đánh bại sợ hãi đối với bạo quân, Lê Miên ngẩng đầu "gào khóc" vài cái với bạo quân.

Tiếng kêu của nhóc hồ ly vốn có hơi nũng nịu, giờ phút này giọng điệu trẻ con mang theo lấy lòng rất giống làm nũng, hơn nữa dáng vẻ cực kỳ xinh đẹp, bộ lông trắng như tuyết mềm mại không chứa một tia tạp sắc, nếu là đối mặt với người khác sợ là đã sớm bị nhãi con này làm manh hóa, đáng tiếc bạo quân không hề dao động lãnh đạm liếc nó một cái.

Cung nhân vốn muốn mang nhóc hồ ly đi xuống có hơi do dự, dù sao hồ ly này giẫm tới giẫm lui trên đùi bệ hạ cũng đủ thấy to gan lớn mật cỡ nào, nhưng bệ hạ không trực tiếp ném xuống, trong khoảng thời gian ngắn không rõ là có ý gì? Lại không dám dễ dàng tiếp cận thân thể bạo quân.

Lê Miên thấy bạo quân không nói lời nào thì lập tức giơ móng vuốt lên, giơ đệm thịt nhỏ lên ra sức lại nhẹ nhàng nện vài cái trên bả vai hắn.

Bởi vì động tác này của y mà trong tẩm điện yên tĩnh đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Đây sợ là hồ ly thành tinh luôn rồi?

So với vẻ mặt ngốc trệ của cung nhân, Tiêu Nhất lại lạnh nhạt, "Đi xuống khỏi đùi trẫm.”

Lê Miên làm bộ nghe không hiểu, mắt nhỏ của hồ ly xinh đẹp quay một vòng, sau đó chôn đầu vào ngực bạo quân, mũi nhỏ tự cho là rất lặng lẽ trên thực tế lại hút mạnh hai cái.

Tiêu Nhất: "...?”

Không trách Lê Miên như vậy, không biết có phải là nguyên nhân do "dương khí" hay không, thân thể bạo quân rất có lực hấp dẫn đối với y, giờ phút này hai thân thể dán sát vào nhau, hương lạnh trên người bạo quân như có như không ôm lấy y, Lê Miên hận không thể dính vào trên người bạo quân không rời, thật sự rất thoải mái, làm sao có thể thoải mái như vậy?

Đây cũng là lí do vì sao rõ ràng trong lòng Lê Miên sợ hãi bạo quân nhưng hành vi lại không khống chế được muốn dán lên người hắn.

Dây xích trên cổ lại bị kéo một chút, nhóc hồ ly không đứng vững bùm một tiếng tách tứ chi ra ngồi ở trên đùi bạo quân, không đợi mông nhỏ ngồi xong thì sau cổ lại bị bạo quân xách lên, Lê Miên không kịp phản ứng đã bị bạo quân không chút lưu tình ném xuống, may mắn trước khi bạo quân ném y đã giảm lực đạo, Lê Miên lăn một vòng nằm sấp xuống đất trải thảm mềm.

Cung nhân thấy thế lúc này mới kịp phản ứng bước lên phía trước, còn không đợi bọn họ quỳ trên mặt đất muốn nhặt dây xích lên, Lê Miên đã nhanh chóng nhặt dây xích buông xuống đất quấn lên cổ mình rất nhiều vòng che kín hết cổ, bảo đảm cung nhân không thể nào xuống tay, vốn cổ nhóc hồ ly dài nhỏ, giờ phút này trực tiếp biến thành không có cổ, thoạt nhìn dáng điệu vừa ngây thơ lại lộ ra chút buồn cười không nói nên lời.