Chương 17

Cuối cùng Tiêu Nhất cũng mở miệng: "Ngươi muốn thay bọn họ chịu phạt?”

Lê Miên chần chờ gật đầu, nếu có thể y càng muốn tất cả mọi người không bị phạt bao gồm cả chính y.

“Ngao ngao ngao.”

Giọng điệu Tiêu Nhất thản nhiên: "Đã như vậy, hình phạt của mấy người bọn họ sẽ do ngươi tới nhận thay.”

Lê Miên: "...???”

Sao lại có người như thế chứ, không mở miệng đáng sợ, mở miệng càng đáng sợ hơn.

Tiêu Nhất lại mở miệng: "Sáu người, một người hai mươi bản, tổng cộng một trăm hai mươi bản.”

Dùng ngữ khí hời hợt nói ra lời ác độc nhất.

Không hổ là bạo quân!

Lúc này nhóc hồ ly cảm thấy sau lưng đã bắt đầu đau, bao nhiêu? Một trăm hai mươi bản!

Chim sẻ nhỏ trực tiếp xỉu ngang.

Tiêu Nhất: "Thất thần làm gì??”

Lê Miên khẩn trương ợ một cái, y rất sợ đau, cho dù là giả bộ trấn tĩnh nhưng giờ phút này không khỏi cũng hoảng, nước mắt lưng tròng nhìn về phía bạo quân, một trăm hai mươi bản cũng quá nhiều đi, da tróc thịt bong đều là nhẹ, trực tiếp có thể đánh y thành hồ ly khô, thân thể nhỏ bé này của y còn không bằng với những cung nhân kia.

Đã nói vận mệnh một thể, đánh chết thì làm sao bây giờ?

Không thể có ý chỉ trích bằng miệng hai cái?

Ai không có việc gì lại so đo với một nhóc hồ ly?

Bệ hạ đã lên tiếng, không ai cảm thấy đây là nói đùa, mặc dù nhóc hồ ly nước mắt lưng tròng chọc người thương xót, thị vệ không đành lòng cũng không thể không tuân chỉ, dù sao lòng đế vương khó dò, nhóc hồ ly này tùy hứng làm bậy chung quy là chọc giận bệ hạ, vừa mới chuẩn bị tiến lên lại chỉ thấy tiểu thái giám phía sau nhóc hồ ly cuống quít dập đầu nói: "Bệ hạ tha mạng, đều là nô tài thất trách, bệ hạ đại lượng, nô tài nguyện ý chịu phạt hai mươi đại bản, kính xin...... Bệ hạ không nên làm khó nhóc...... hồ ly.”

Câu nói cuối cùng tương đối gian nan, âm thanh đều đang run rẩy.

Ở trong cung này, vận mệnh của hạ nhân căn bản là không thể đoán được, tuy rằng mấy thái giám này quỳ rạp trên mặt đất không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng vẫn có thể từ trong lời bệ hạ vừa rồi biết được nhóc hồ ly là đang thay bọn họ cầu tình, chỉ là một trăm hai mươi bản tử này thật sự quá mức, mặc dù cực kỳ sợ nhưng tiểu thái giám do dự vài giây vẫn mở miệng, những tiểu thái giám khác không dám lên tiếng, trong lòng là cảm động, thế nhưng sợ dưới uy áp của bạo quân căn bản là đánh mất năng lực ngôn ngữ, thường nói một câu chính là "Bệ hạ tha mạng", phần lớn thời gian đều là yên lặng.

Lê Miên nâng đệm thịt nhỏ lau con ngươi óng ánh nước một chút, có hơi kinh ngạc vì tiểu thái giám lại thay mình cầu tình, ở trong hoàng cung này có thể có rất ít "người sống", mỗi ngày các cung nhân cẩn thận dè dặt giống như một con rối gỗ, yên lặng làm chuyện của mình.

Tiểu thái giám mở miệng là quỳ trên mặt đất, vì thế tứ chi Lê Miên rơi xuống đất, ánh mắt đen láy nhìn thoáng qua hắn, thấy bả vai hắn run rẩy không ngừng, đệm thịt nhỏ vỗ vỗ hắn, ngao hai cái với hắn, rơi vào trong mắt mọi người không khó đoán ra là đang an ủi tiểu thái giám.

Không phải là một trăm hai mươi đại bản sao, sau khi đánh xong y lại là một con hồ ly tốt!

Tiêu Nhất thấy nhóc hồ ly vốn nghe được một trăm hai mươi bản lại thong dong bình tĩnh, liếc y một cái, "Mỗi người đánh một trăm hai.”

Lê Miên vừa bốc lên hào khí trong nháy mắt giống như bong bóng bị chọc thủng, không dám tin mở to hai mắt: "??"

Tiểu thái giám vừa rồi nói những lời kia đã là cực hạn lá gan của hắn, nghe được lệnh này trực tiếp quyết định làm động tác giống chim sẻ nhỏ, bất tỉnh nhân sự.

Ánh mắt Tiêu Nhất từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi Lê Miên, không buông tha bất kỳ một tia biểu tình rất nhỏ nào trên mặt nhóc hồ ly, hồ ly ngu xuẩn rất dễ hiểu căn bản không giấu được nội tâm, trong ánh mắt đều là diễn.

“Hôn mê thì làm sao bây giờ”. Ngữ khí Tiêu Nhất căn bản không phải hỏi, giây tiếp theo lập tức nghe được hắn nói: "Vậy đều do ngươi chịu đi.”

Thật đáng ghét! Ta liều mạng với ngươi!

Lê Miên nhe răng trợn mắt nhằm phía Tiêu Nhất, thị vệ thấy biến cố này rất giật mình, rất nhanh kịp phản ứng muốn tiến lên hộ giá, Tiêu Nhất giơ tay ngăn bọn họ lại.