Chương 19

Lê Miên: "...???”

Lão già này! Là nói tiếng người sao?

Hắn đã nói người này là một kẻ tồi, tâm tư ác độc không phân cao thấp với cẩu hoàng đế, không trách được có thể sống lâu như vậy mà hầu hạ ở trước mặt bạo quân, những tiểu thái giám bên người bạo quân này thoạt nhìn tuổi tác cũng không lớn, như vậy ông ta chính là già nhất!

Lê Miên hung hăng ghi nhớ ông ta trong lòng.

Tôn công công nói xong chỉ nghe Tiêu Nhất "Ừ" một tiếng.

“Theo như lời Tôn công công nói.”

Thị vệ: "Vâng.”

Nhóc hồ ly nằm trên mặt đất giống như một cục bột nhỏ trắng như tuyết, hai thị vệ quỳ một gối xuống muốn nâng nó lên, không đợi đυ.ng tới, chỉ thấy nhóc hồ ly mở mắt hung hăng nhe răng với hai người hắn, "Ngao ngao" hai tiếng, sau đó linh mẫn trở mình tứ chi rơi xuống đất né tránh.

Tiêu Nhất: "Tỉnh rồi, vừa vặn tiếp tục.”

Lê Miên hận không thể cho Tiêu Nhất hai móng vuốt, cào vài cái trên khuôn mặt “đáng ghét" của hắn, cào nát mặt hắn làm cho khuôn mặt vốn đã "xấu xí" kia càng thêm sương mù!

Xuyên cũng xuyên, biến thành động vật cũng nhịn, nhưng tại sao lại không cho mở bàn tay vàng để cho y giống như trong TV diễn vai những yêu tinh pháp lực vô biên kia, thu thập bạo quân đến độ nhìn thấy y không dám nói một câu, để cho hắn đi đông không dám đi tây, cũng không dám làm chuyện xấu nữa!

Lê Miên thở phì phò trừng mắt liếc bạo quân một cái, hu hu hu, y quyết định nằm thẳng, tên bại hoại này dầu muối không vào, thôi mà không giày vò, đánh chết y thì quên đi, nếu y chết, bạo quân cũng chết cùng!

Nhóc hồ ly lại bò lên băng ghế trước mặt mọi người một lần nữa.

Thị vệ thở dài trong lòng đồng thời lại thở phào nhẹ nhõm, làm nhiệm vụ trong cung này thật sự rất khó làm, một giây sau nhóc hồ ly lại từ trên băng ghế bò xuống.

Khẩu khí này nhẹ nhõm quá sớm, thị vệ có hơi sụp đổ, ngẩng đầu xin chỉ thị của bệ hạ.

Tiêu Nhất căn bản không cho người khác một ánh mắt, tầm mắt theo nhóc hồ ly di động.

Tôn công công ở một bên lắc đầu với bọn họ.

Lê Miên đi tới bên cạnh chim sẻ nhỏ, nâng đệm thịt lên đặt ở trên đầu chim nhỏ, nhẹ nhàng quơ quơ, dời móng vuốt ra trước khi chim sẻ nhỏ mở cặp mắt nhỏ kia ra.

Chim sẻ nhỏ còn có hơi không kịp phản ứng: "Ân công!”

Trước khi bị đánh Lê Miên không yên lòng người bạn này, "Tiểu Hôi, ngươi đi mau đi, một hồi phỏng chừng ta sẽ bị đánh thành hồ ly khô, về sau chính ngươi cẩn thận một chút, tìm một chỗ ấm áp.”

Chim sẻ nhỏ vừa nghe đã sốt ruột, vỗ cánh tiến đến trước mặt hồ ly, lắc lắc cái đầu nhỏ, nó mập không có cổ nên động tác lắc đầu này cũng không thế nào rõ ràng, "Ta không đi! Ta muốn ở cùng một chỗ với ngươi! Không đi đâu cả!”

Nhóc hồ ly cảm động ướt mắt, nâng cái trán cọ cọ đầu nhỏ nó, "Ngươi nhỏ tuổi như vậy đã mở linh thức, về sau khẳng định không giống bình thường, trong tiểu thuyết đều là viết như vậy, ngươi tìm tòa đỉnh núi tu luyện cho tốt, không chừng tương lai một ngày nào đó ngươi sẽ phi thăng!"

Chim sẻ nhỏ hoàn toàn nghe không hiểu lời y nói có ý tứ gì, đánh chết cũng không chịu rời đi, "Ta muốn ở cùng ngươi, ngươi biến thành hồ ly khô ta sẽ biến thành chim nhỏ khô!"

Tình huynh đệ cảm động trời đất này khiến mọi người ở đây thấy mà ngạc nhiên, chủ yếu hai động vật nhỏ này trao đổi trong mắt người bên ngoài chính là "Ngao ngao ngao hu hu" cùng với "Chiêm chϊếp chϊếp chϊếp chϊếp" nghe líu ríu, sau đó lại nhìn thấy chim nhỏ vỗ cánh dùng đầu thân mật cọ xát trán nhóc hồ ly, sức mạnh lưu luyến không rời dính dính dính chỉ cần không mù đều có thể nhìn ra.

Hình ảnh này quá quỷ dị, tổ hợp hồ ly và chim nhỏ này là sao? Chẳng phải là mối quan hệ giữa kẻ săn mồi và kẻ bị săn mồi sao?

Tiêu Nhất không mù mà ánh mắt rất tốt nhìn một màn trước mắt này, khuôn mặt trước sau như một không có cảm xúc kia giờ phút này không khỏi hơi nhíu mày.

Tôn công công ở một bên âm thầm ho không xong, tổ tông nhỏ này đã là tiểu sủng bệ hạ nuôi, bên trong chỉ dính lấy bệ hạ, thân mật với một con chim lạ như vậy là muốn nháo loại nào!

“Ai u, còn nhìn làm gì? Mau đuổi con chim nhỏ không biết điều này đi.”

Có bệ hạ ở đây, lời thái giám tổng quản nói là ý của bệ hạ, thị vệ vội vàng hoàn hồn muốn đi xua chim nhỏ.