Chương 2

“Còn có một chuyện - -”

Lê Miên không muốn nghe nữa, "Câm miệng đi.”

"Chuyện rất quan trọng ngươi nhất định phải biết, bây giờ vận mệnh của ngươi và bạo quân là một, ngươi không thể cách hắn quá xa, hơn nữa hắn muốn chết ngươi cũng phải chết, cuối cùng ngay cả động vật ngươi cũng không có cách nào làm, còn có thể hồn phi phách tán. Cho nên ngươi muốn sống sót, muốn khôi phục hình người, muốn thoát khỏi loại gông cùm xiềng xích này, biện pháp duy nhất chính là cảm hóa bạo quân. Ngươi đừng không tin, ta cũng không phải hù dọa ngươi, những lời này từng câu là thật, được rồi được rồi, ta đều nói xong, nhiệm vụ của ta hoàn thành."

Sau khi nói xong một hơi âm thanh bên tai dùng tốc độ ánh sáng logout, lỗ tai Lê Miên thanh tịnh lại trong nháy mắt, bốn phía tĩnh lặng giống như những lời vừa rồi thật sự chỉ là ảo giác của y, làm cho y muốn mắng chửi người cũng không tìm thấy đầu sỏ gây nên.

Cái gì mà vận mệnh một thể, hồn phi phách tán, đây là viết tiểu thuyết hả, bạo quân làm chuyện xấu chế cũng chưa hết tội, dựa vào cái gì y phải chết cùng đối phương! Sau khi nghe xong Lê Miên chỉ cảm thấy xui xẻo, móng hồ ly thuận tay chụp vào thân cây bên cạnh để chống đỡ, còn không đợi phát tiết bất mãn lại nghe được –

“Con hồ ly nhà ngươi vô duyên vô cớ đánh ta làm gì?”

Lê Miên: "...?”

Mắt hồ ly Lê Miên cẩn thận nhìn quanh bốn phía, không phát hiện khác thường, chỉ cho rằng đồ chơi kia vừa mới thay đổi sang âm thanh giả thần giả quỷ, y hạ quyết tâm không để ý tới nó, tâm lý coi đây là mộng, chỉ là cảm quan thật sự quá chân thật khiến cho y có hơi hoảng hốt, sẽ không thật sự xui xẻo biến thành động vật thật chứ?

Móng vuốt nhỏ theo bản năng móc rễ cây.

“Ai u, chớ có gãi nữa, ngứa lắm.”

Lê Miên từ từ dừng động tác, nhảy dựng lên, hơi khó có thể tin xoay người nhìn về phía năm cành khô đang lắc lư trước mặt.

“Ngao, ngao ngao, oa......”

Lê Miên sợ tới mức há mồm phát ra tiếng, nghe được tiếng động vật kêu của mình lúc này mới câm miệng, tiếng hồ ly này sao lại nghe cứ kỳ kỳ quái quái, nghe không quen, ít nhiều có hơi không quen, nhưng lúc này khϊếp sợ chiếm thượng phong, cuối cùng vẫn là một trận ngao ngao.

Không nghĩ tới đối phương lại có thể nghe hiểu.

Thời tiết này trời đông giá rét, cây già lay động vài phiến lá rải rác đáp lại: "Chính là ta đang nói chuyện.”

Âm thanh có hơi già nua, nhưng một thân cây vậy mà nói tiếng người, khung cảnh này kinh hãi không thua gì y biến thành một con hồ ly, thật sự rất đáng sợ.

Lê Miên: "...?!”

Cứu mạng, có yêu quái nha!



Từ ban ngày đến đêm tối, Lê Miên rốt cuộc cũng tiếp nhận hiện thực này, chuyện này xác thực không phải đang nằm mơ, y thật sự biến thành một con hồ ly, vị trí hiện của y là ở bên trong một góc của Ngự Hoa Viên, coi như bí mật, cái cây buổi chiều đáp lại y không phải yêu quái, chỉ là tuổi tác có hơi lớn, sống hơn ba trăm tuổi mới mở linh thức.

Sau khi Lê Miên liên tục xác nhận đối phương cũng sẽ không giống như trong phim truyền hình, là những yêu quái tu luyện thành tinh có thể biến thành người có pháp thuật muốn làm gì thì làm, lúc này y mới thoáng yên tâm một chút, kỳ thật Lê Miên cũng không biết rốt cuộc mình đang yên tâm cái gì.

Mặc dù là ngôn ngữ hồ ly, cũng may một hồ một thụ trao đổi cũng không chướng ngại.

Đêm đã khuya, bụng Lê Miên thì thầm kháng nghị, "Ọt ọt…”

Đói quá.

Thụ tinh thì không phiền não, nơi này có đất đai màu mỡ tẩm bổ nó, "Ngự thiện phòng có đồ ăn, có điều vị trí cụ thể ta cũng không biết.”

Nó mới chỉ mở linh thức, vẫn chưa hóa hình, chưa bao giờ rời khỏi nơi này nên nhiều lắm cũng chỉ quen thuộc với Ngự hoa viên này.

Lê Miên nghe vậy tính toán đi dò đường giải quyết một chút vấn đề ấm no, còn không đợi đứng lên chợt nghe được đối phương thiện ý nhắc nhở: "Nhóc hồ ly ngươi tốt nhất không nên chạy loạn lung tung, trong cung này không an toàn, khắp nơi đều là Ngự lâm quân, nếu bị bắt được đưa đến diện thánh, nhất định mất mạng.”

Vừa dứt lời cách đó không xa bỗng có một đội thủ vệ tuần tra ban đêm tới, Lê Miên nhanh chóng cuộn thành một cục ghé vào trên bãi cỏ, thụ tinh cũng ngậm miệng, chỗ này không sao không trăng tối lửa tắt đèn, vả lại xung quanh có hoa cỏ che lấp cũng không lo lắng bị phát hiện, chờ thủ vệ rời đi lúc này Lê Miên mới cẩn thận đứng lên.

Tuy rằng biến thành động vật nhưng y cũng không muốn mất mạng, sống mới là quan trọng nhất.

Không có cách nào đi tìm đồ ăn, Lê Miên đành phải nói chuyện với thụ tinh để chuyển hướng lực chú ý, hỏi nó có thấy qua hoàng đế đương triều chưa.

Nói đến cái này, có thể có chuyện để nói.

Tuy rằng thụ tinh chưa từng rời khỏi nơi này nhưng tin đồn về bạo quân lại nghe nói qua rất nhiều, huống chi chỉ riêng chuyện xảy ra ở ngự hoa viên cũng đủ nói mấy canh giờ, đợi đến sau nửa đêm xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, đêm đông mặc dù lạnh nhưng cũng may cả người Lê Miên đều là lông nhung mềm mại, cái đuôi cũng cuộn gọn lại nên không đông lạnh được, chỉ là sau khi nghe xong đủ loại sự tích tàn bạo của bạo quân, lòng Lê Miên lạnh đi một nửa.Sự sống của hồ ly thật vô vọng, cái này còn cảm hóa cái gì chứ?

Bạo quân vẫn là chờ chết đi!