Chương 23

Lê Miên miễn cưỡng chống đỡ tứ chi, nghe vậy lắc đầu.

Đối với việc nhóc hồ ly có thể nghe hiểu tiếng người, cho dù tất cả mọi người biết được nhưng vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cái loại cảm giác đối thoại với một con hồ ly này thật sự rất vi diệu thần kỳ.

Lê Miên ủ rũ tứ chi chậm rãi di động tới cửa tẩm điện, chim sẻ nhỏ bay sát đến bên cạnh Lê Miên tò mò hỏi: "Đi làm cái gì vậy?”

Đương nhiên là muốn đi tìm bạo quân, nếu cả đêm bạo quân không về, Lê Miên đều cảm thấy trạng thái này của mình không chịu nổi đêm nay, hiện tại y đi đường đều lao lực, làm sao còn có được loại nhẹ nhàng linh mẫn bình thường, tứ chi nặng nề như đổ chì.

Lê Miên: "Hơi buồn, muốn ra ngoài hít thở không khí.”

Chim sẻ nhỏ: "Vậy ta đi với ngươi!”

Tiểu Thanh và một vị cung nhân khác thấy y đi ra ngoài cửa, lập tức cũng đi theo.

Bên ngoài từng trận băng thiên tuyết địa rét lạnh, làm sao so được với ấm áp vui vẻ trong điện.

Tứ chi Lê Miên vừa gian nan bước ra ngưỡng cửa đã bị không khí lạnh lẽo bên ngoài làm đông lạnh một chút, vội vàng rụt trở về.

Đêm nay trời đông giá rét đi đâu tìm bạo quân, sợ không phải còn chưa tìm được đã chết cóng ở bên ngoài, hơn nữa nếu thật sự tìm được, vạn nhất bạo quân đang ở nơi đó, y làm sao bây giờ?

Y chính là một nhóc hồ ly đứng đắn nha!

Vừa nghĩ như vậy nội tâm nhóc hồ ly đã mắng bạo quân từ đầu đến chân một lần, từ cái xưng hô cẩu hoàng đế này tiến hóa đến đại sắc lang, mắng lên là một kẻ không nói đạo lý.

Chim sẻ nhỏ còn không chống lạnh được bằng Lê Miên, cảm nhận được hàn khí bên ngoài, nó tranh thủ thời gian rụt đầu giấu ở trên lưng Lê Miên, "Ân công, bên ngoài thật sự quá lạnh, nếu không thì ở cửa này hít thở không khí đi!"

Lê Miên bùm một tiếng hữu khí vô lực quỳ rạp trên mặt đất, chi trước gác ở ngưỡng cửa, con ngươi hẹp dài xinh đẹp giờ phút này mang theo ánh nước nhìn về phía ngoài điện, Lê Miên thề vô luận là làm người hay là làm hồ ly thì cho tới bây giờ y cũng chưa từng thể nghiệm qua tâm tình lúc này, quả thực dùng gấp gáp không nhịn được để hình dung cũng không quá đáng - -

Khẩn cấp chờ đợi nhìn thấy bạo quân.

Hu hu hu hu.

Chim sẻ nhỏ cảm nhận được tiếng nức nở, vỗ cánh bay đến trước mặt nhóc hồ ly lo lắng nói: "Ân công, ngươi đừng dọa ta mà, nếu ngươi cảm thấy buồn bực vậy chúng ta đi ra ngoài đi, ta đi với ngươi, cũng không phải rất lạnh.”

Nhóc hồ ly nháy mắt mấy cái nghẹn hơi nước trong mắt trở về, tiếng kêu rầu rĩ, "Không đi ra ngoài, như vậy là tốt rồi, bên ngoài lạnh ngươi vào nhà đợi đi.”

Chim sẻ nhỏ lo lắng bay đến sau lưng nhóc hồ ly.

-

Tiêu Nhất đạp ánh trăng mang theo một thân hàn ý trở về, còn chưa đến gần đã chú ý tới nhóc hồ ly ỉu xìu nằm suy sụp giống như là bị ủy khuất cực lớn ghé vào cửa tẩm điện, chỉ tưởng rằng hạ nhân không chăm sóc tốt y, trên mặt trước sau như một không có cảm xúc gì giờ phút này giống như là phủ một tầng băng sương, còn không đợi mở miệng đã thấy nhóc hồ ly vốn đang ỉu xìu ngước mắt nhìn lại trong nháy mắt tinh thần phấn chấn, phút chốc chạy như bay về phía hắn.

Trong lòng Lê Miên vốn còn đang nhớ tới bạo quân, không bao lâu sau mũi nhíu nhíu bỗng ngửi thấy một mùi thơm lạnh quen thuộc, đó là mùi đặc hữu trên người bạo quân, trong nháy mắt xoa dịu tất cả nôn nóng bất an của y, cả người hồ ly đều kích động lên, không đợi người đến gần, tứ chi giống như là tích trữ đầy điện mà nhào tới.

Chim sẻ nhỏ vốn còn đứng ở trên lưng Lê Miên, lúc này như bánh xe trực tiếp lăn xuống đất, đập cánh bay lên lại thấy ân công nhà mình thay đổi hoàn toàn, nhiệt tình bám trên người bại hoại, đầu lông nhung không ngừng chôn lên thân người xấu, cuồng nhiệt đến mức quả thực không thể nhìn nổi.

Chim sẻ nhỏ rất là khϊếp sợ lại khó hiểu, bởi vì e ngại bạo quân nên không dám tiến lên, chỉ có thể đập cánh tại chỗ.

Không phải nói ghét bạo quân nhất, rất xấu sao, chúng nó cùng nhau mắng cả buổi chiều mà, tại sao lại hận không thể dính vào trên người kẻ kia không đi xuống?

Hiển nhiên đầu dưa ngốc của chim sẻ nhỏ nghĩ mãi mà không rõ, vì sao vừa rồi nhóc hồ ly còn không có tinh thần lại đột nhiên tinh thần phấn chấn bồng bột đến thế.