Chương 25

Hu hu hu, thật đáng sợ quá, cảm giác chim sẻ muốn hóa thành tro tàn.

Mình có một miếng ăn thì chim sẻ nhỏ cũng có một miếng ăn, không chỉ là bởi vì mình và chim sẻ nhỏ từng hứa hẹn cùng nhau, quan trọng nhất là chim sẻ nhỏ là bằng hữu tốt của y, là thân cận nhất trên thế giới này với y...... Chim!

Lê Miên được đùi gà đương nhiên là muốn chia sẻ với bằng hữu tốt của mình.

Lê Miên bỏ đùi gà vào đĩa, dùng đệm thịt nhỏ đào chim sẻ từ trong ổ ra, ngao nói: "Mau nhân lúc còn nóng ăn đi.”

Cho dù cổ chim sẻ nhỏ ngắn vẫn điên cuồng lắc đầu, lầm bầm nói: "Không ăn không ăn không ăn.”

Lê Miên: "......”

Chẳng lẽ chỉ có sâu mới phù hợp dạ dày chim nhỏ, đối với chim nhỏ mà nói sâu mới là mỹ vị?

Y rất sợ sâu bọ đó.

Nhưng bằng hữu tốt thì phải tôn trọng thói quen ăn uống của nhau!

Lê Miên cực kỳ săn sóc: "Vậy chờ ngày mai ta bảo Tiểu Thanh bắt sâu cho ngươi ăn.”

Cũng không biết mấy hôm nay trời đông giá rét còn có sâu hay không.

Chim sẻ nhỏ rụt rụt đầu hừ hừ vài tiếng biểu đạt vui vẻ nho nhỏ của mình, nhưng vẫn chôn cái đầu nhỏ, Lê Miên suy đoán có thể là bởi vì bạo quân trở về nên chim nhỏ còn không thích ứng, dù sao chim sẻ nhỏ có lá gan nhỏ, cũng không miễn cưỡng mà thả nó về trong ổ nhỏ của mình.

Chim sẻ nhỏ không ăn, vậy nhóc hồ ly ăn hết!

Ngự thiện phòng chế biến ra đồ ăn mềm ngon ngọt miệng, dù sao cũng là đồ vào miệng Hoàng đế, nguyên liệu nấu ăn đều là tốt nhất, cho dù là đùi gà cũng hầm cách thủy cho vào miệng là tan, Lê Miên cắn hai ba miếng rồi phun xương vào trong đĩa, vươn đệm thịt nhỏ bóng loáng ra với Tiểu Thanh đứng một bên.

Đám hạ nhân Tiểu Thanh bọn họ chính là người quét dọn dọn dẹp ở tẩm điện, cũng không có tư cách hầu hạ bệ hạ, vả lại bệ hạ cũng không thích người khác tới gần, bình thường trước mặt chỉ có Tôn công công hầu hạ, hiện giờ nhóc hồ ly chính là sủng vật của bệ hạ, Tiểu Thanh cảm thấy vinh hạnh bội phần khi y nguyện ý để cho mình hầu hạ, chăm sóc có hơi dụng tâm, biết ý tứ của nhóc hồ ly là muốn lau móng vuốt, vội khom người đưa khăn sạch sẽ qua.

Nội tâm Lê Miên là một người hiện đại, cho dù làm hồ ly vẫn không quen được người hầu hạ, chính mình cầm khăn lau miệng lại cẩn thận lau tay, hành động này của y ở trong mắt cung nhân cũng không ngạc nhiên lắm, dù sao nhóc hồ ly rất thích sạch sẽ, mọi người đều biết.

Tiêu Nhất lần đầu tiên thấy hình ảnh này, cho dù là đưa lưng về phía hắn cũng không khó đoán ra giờ phút này nhóc hồ ly đang có hành động gì, trên mặt cũng không lộ ra vẻ kinh ngạc, nhóc hồ ly này có hành vi cử chỉ cổ quái lộ ra chút ngây thơ, lớn lên xinh đẹp có linh khí, làm cái gì cũng làm cho người ta không thể chán ghét nổi.

Lê Miên nghiêm túc thu dọn sạch sẽ bản thân, tâm tình vui sướиɠ phất đuôi chạy về phía bình dương khí của y.

Khi nhóc hồ ly xoay người, Tiêu Nhất thu hồi tầm mắt, Tôn công công nhìn thấy thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ xem như tổ tông này nhớ tới bệ hạ bọn họ!

Lê Miên ăn một cái đùi gà xong cái miệng nhỏ nhắn lại thèm, kỳ thật không ăn mấy thứ này chỉ hấp dương khí cũng dư thừa tinh lực sẽ không có cảm giác đói khát gì, nhưng ngăn không được con sâu thèm ăn bị gợi lên.

Lê Miên vây quanh dưới chân bạo quân ngao vài tiếng với hắn, nam nhân vừa rồi còn hiền lành có tình người, giờ phút này ngay cả một ánh mắt cũng không cho mình.

Lê Miên kéo vạt áo hắn, kiên trì không ngừng ngao ô với hắn, ý đồ khiến cho bạo quân chú ý, cẩu hoàng đế này bị làm sao vậy?

Tiêu Nhất dừng chiếc đũa chưa động đậy lại, dưới ánh mắt chờ mong của nhóc hồ ly không chút lưu tình hạ lệnh rút đồ ăn trên bàn.

Lê Miên: "...???”

Cái này cũng quá lãng phí! Không trách được mất nước, thật sự là bại gia cẩu hoàng đế, nghĩ đến chính mình và hắn có vận mệnh là một thể, nhiệm vụ hàng đầu là cảm hóa hắn --

Vậy ngăn chặn lãng phí trước, bắt đầu từ hôm nay đi!

Lê Miên lui về phía sau vài bước, chợt nhảy lên đùi bạo quân, không đợi Tiêu Nhất mở miệng để cho y đi xuống, tứ chi nhanh nhẹn trực tiếp bò lên bàn ăn, ngao một tiếng với cung nhân tới thu thập, chân trước làm một động tác giao nhau cấm đoán.