Chương 27

Sau lưng Tôn công công bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, vội vàng bưng đĩa lên trước mặt Tiêu Nhất, cúi đầu chờ bệ hạ lạnh mặt phun bánh ngọt trong miệng phun ra, lại hầu hạ bệ hạ súc miệng, trong lúc này ánh mắt nguy hiểm của Tiêu Nhất không ngừng rơi vào trên thân đám lông nhung đang ngủ đến quên cả trời đất trên đùi.

Sao vậy trời, rất chóng mặt.

Nhóc hồ ly đang ngủ hồn nhiên không hề phát hiện mình gây ra đại họa, đang nằm mơ.

Lê Miên mơ thấy một nhóc hồ ly có một cái đuôi dài ơi là dài, đôi mắt sáng ngời đẹp đẽ,toàn thân là bộ lông nhung trắng noãn phảng phất tự mang theo ánh sáng nhu hòa, xinh đẹp đến cực điểm, chỉ thấy nó nhàn nhã tự tại thong thả bước đi trong rừng, bởi vì đi lại nhiều chiếc đuôi lớn bồng bềnh mềm mại phía sau kia thỉnh thoảng lắc lư nên phá lệ bắt mắt chói mắt, Lê Miên theo bản năng ngừng thở, bắt đầu đếm xem rốt cuộc nhóc hồ ly có mấy cái đuôi?

Một, hai...... Năm......

Đáng giận suýt chút nữa là đếm xong!

Lê Miên thở phì phò mở mắt, sau đó đối diện với con ngươi lạnh lùng sâu kín của bạo quân.

Nhóc hồ ly lập tức tỉnh táo.

“Ngao, ngao ngao.”

Tròng mắt Lê Miên vừa chuyển, lúc này giả bộ choáng váng lần nữa nghiêng ngã ở trên đùi bạo quân, xài trò cũ dựng lỗ tai nghe động tĩnh, nghe được âm thanh lão già kia vang lên từ xa đến gần, âm thanh nịnh nọt: "Bệ hạ, đã mang tới đồ ngài muốn”

??? Cái gì thế?

Tiêu Nhất cảm nhận được hô hấp khẩn trương của đám lông nhung trên đùi, cười lạnh một tiếng ngắn ngủi.

Cứu mạng, tiếng cười này quá sởn gai ốc, nhóc hồ ly sợ tới mức xù lông, đây là muốn làm gì y vậy?!

Lê Miên chậm chạp không thấy bạo quân động thủ, một lòng bị treo đến cổ họng, ngừng thở dựng thẳng lỗ tai chỉ nghe được âm thanh mài mòn xào xạc, mài cái gì? Không phải là mài dao phay chứ?

Nhóc hồ ly mất bình tĩnh trực tiếp run rẩy mở mắt ra, y thật sự là quá tò mò.

Tiêu Nhất tức giận định thần nhàn nhã liếc y một cái, "Tỉnh rồi?”

Lê Miên giả bộ không nghe thấy làm như không có việc gì bò dậy từ trên đùi bạo quân, giương mắt nhìn thấy món ngon trên bàn ăn đã bị rút xuống toàn bộ, không kịp đau lòng, toàn bộ tầm mắt rơi vào nghiên mực và bút lông sói đặt ở phía trên, Tôn công công đang mài mực, thấy nhóc hồ ly ném tới ánh mắt tò mò thì lập tức triển lãm một nụ cười hòa ái dễ gần.

Lê Miên hừ hừ không muốn để ý tới hắn, cười không có ý tốt!

Nhưng vẫn không hiểu rốt cuộc phải làm cái gì - -

Cũng không thể là bạo quân bỗng dưng hăng hái muốn vẽ tranh? Trên bàn ăn à? Cũng không có giấy à?

Ý thức nguy cơ của nhóc hồ ly lúc này sẽ trở nên mạnh mẽ, lúc này cảm thấy không ổn nên vội vàng muốn nhảy xuống từ chân bạo quân, đã bị xách lấy cổ, nghe được bạo quân dùng giọng nói trầm thấp chậm rãi của hắn lạnh nhạt nói: "Không vội.”

Hu hu hu.

Nhóc hồ ly rũ xuống tứ chi, ở trên không trung trừng mắt nhìn cái chân sau một chút, mặt dạo qua một vòng hướng về phía bạo quân, đáng thương vái chào với hắn ý đồ để bạo quân miễn cho trừng phạt không biết rốt cuộc là cái gì? Ai ngờ căn bản bạo quân không để ý tới y.

Tôn công công cúi người hai tay cung kính đưa lên bút lông sói, "Bệ hạ, đã chuẩn bị thỏa đáng.”

Tiêu Nhất đứng dậy, tay vẫn vững vàng nắm lấy bao da trên cổ nhóc hồ ly, dây xích vàng rơi xuống đất không ai để ý.

Lê Miên bị Tiêu Nhất đặt ở trên bàn, tứ chi luống cuống mở ra, rốt cuộc cẩu hoàng đế này muốn làm cái gì với nhóc hồ ly y hả?

Rất nhanh đã có đáp án, bạo quân từ trên cao ngưng mắt nhìn xuống nhóc hồ ly, một tay gông cùm xiềng xích y, tay kia cầm bút lông sói dính mực hướng về phía đệm thịt nhỏ của nhóc hồ ly.

Nhóc hồ ly mở to hai mắt không dám tin: "???"

Hết lần này tới lần khác tư thế cầm bút của bạo quân còn rất ưu nhã, lông nhọn của bút lông sói không nhanh không chậm đùa giỡn trên đệm thịt của nhóc hồ ly.

Lê Miên bị ngòi bút gãi đến không chịu nổi "ngao ngao ngao" cười nghiêng ngã trên bàn, hết lần này tới lần khác không tránh thoát khỏi sự giam cầm sau gáy, đệm thịt nhỏ nắm chặt lại mở ra, trong lúc mực chấm từng lần, lông mao trắng như tuyết xung quanh đều nhiễm mực nước.