Chương 32

Sao lại chảy máu mũi với bạo quân!

Chuyện này thật sự là quá mất mặt, truyền đi chỉ sợ sẽ bị sinh vật sống quanh đây mười dặm nhạo báng.

Lê Miên âm thầm châm chọc, đừng nói mình là một con hồ ly háo sắc đấy chứ? Hây là một con hồ ly háo sắc mà đực cái cũng không phân biệt được! May mắn là hồ ly chảy máu mũi cũng sẽ không để cho người bên ngoài suy nghĩ nhiều.

Một con hồ ly đực? Chảy máu mũi với đàn ông? Quá lố bịch rồi!

Lê Miên an ủi mình có thể là do nguyên nhân trong căn phòng này quá khô ráo, bên trong y chính là người đứng đắn.

Tiêu Nhất thấy nhóc hồ ly tỉnh lại vùi đầu cũng không làm ầm ĩ, lỗ tai nhỏ ngày thường linh hoạt cũng rũ xuống có hơi khác thường.

“Thân thể không thoải mái?”

Nghe được bạo quân quan tâm Lê Miên có hơi không quen, nhưng làm một con hồ ly lễ phép y vẫn lắc đầu đáp lại.

Chợt nghe bạo quân lại mở miệng, lời nói ra suýt chút nữa tiễn Lê Miên đi.

“Vì sao lại chảy máu mũi?”

Nhóc hồ ly nào đó thật vất vả mới quên việc xấu hổ này đi vừa mới chuẩn bị ngẩng đầu, nghe vậy phút chốc cái đầu nhỏ chôn càng sâu, đừng...... Đừng hỏi!

Tiêu Nhất thấy nhóc hồ ly đã co lại thành một cụm, bộ lông ướt cũng có thể nhìn ra thịt đầy đặn của nhóc hồ ly, bình thường còn tưởng rằng là bộ lông bồng bềnh mới tròn như vậy nhưng xem ra không phải, môi mỏng nhẹ phun ra ba chữ, "Hồ ly béo."

Lê Miên: "...?”

Công kích nhân thân gấp bội, từ hồ ly ngu xuẩn đến hồ ly béo, chảy máu mũi với nam nhân ác liệt như vậy nhất định là do vừa rồi đầu hồ ly của y bị nước vào, nếu không chính là bị dương khí của hắn ảnh hưởng!

Lê Miên quay lưng lại không muốn lại phản ứng bạo quân, chủ yếu là sợ chính mình không nhịn được muốn cắn hắn!

Tiêu Nhất: "Tính khí rất lớn.”

Lê Miên thấy hắn đổi trắng thay đen thì liếc mắt một cái, móng vuốt nhỏ siết chặt...

Y! Nhẫn! Rồi!

Vừa rồi Lê Miên chảy máu mũi hôn mê bất tỉnh, lúc Tiêu Nhất đi ra cửa lệnh cung nhân truyền triệu thái y đã trực tiếp khoác áo bào bên ngoài tẩm y ướt đẫm, giờ phút này cảm thấy không thoải mái, liếc mắt nhìn nhóc hồ ly đưa lưng về phía hắn hờn dỗi, dừng lại nói: "Không được quay đầu lại, nếu không trẫm ném ngươi vào trong ao.”

Lê Miên: "...???”

Tiêu Nhất dặn dò xong lập tức giơ tay ném ngoại bào sang một bên, sau đó cởi bỏ tẩm y, Lê Miên dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh sột soạt phía sau, nhóc hồ ly chủ yếu phản nghịch có ăn không nhớ đánh, không cho y quay đầu y lại càng muốn quay đầu lại, vì thế Lê Miên lặng lẽ xoay người, bất ngờ không kịp đề phòng bỗng đối mặt với mặt bên không hề che chắn của "Tiểu bạo quân" kia...... Không mặc quần áo càng có lực trùng kích.

Rất nhanh Lê Miên kịp phản ứng, đệm thịt nhỏ che kín mắt, mặc dù không nhìn thấy nhưng hình ảnh kia vẫn khắc ở trong đầu, y điên cuồng lắc đầu khống chế không được gào khóc.

Không thấy! Ta không thấy gì cả!!!

Tiêu Nhất không đổi sắc mặt thay tẩm y sạch sẽ, sau đó quay lại mang theo nhóc hồ ly gào khóc hu hu không chút lưu tình ném vào trong chậu nổi trên mặt nước, "Cho ngươi thời gian một nén nhang, rửa sạch chính mình.”

Nhóc hồ ly ngồi ở trong chậu, hoàn toàn thành thật dạo qua một vòng ở trên mặt nước như chim cút cũng không dám xằng bậy nữa, chờ xóa sạch hình ảnh trong đầu, sau khi bình phục tâm tình xong lúc này mới cầm lấy khăn mềm nghiêm túc lau chùi đệm thịt nhỏ cho mình, mực nước dễ dàng rửa sạch, thế nhưng nước trong chậu đã biến thành đen tuyền, chính y không đổi được nước đành phải giương mắt "Ngao" một tiếng với bạo quân ngồi trên bờ.

Vốn cũng không trông cậy vào việc bạo quân phản ứng với mình, ai biết y ngao xong bạo quân lại chậm rãi đi tới tầng bậc thang dưới ao, vén áo bào quỳ một gối ngồi xổm xuống tùy ý vẫy tay với y.

Nhóc hồ ly thấy thế vội vàng vươn đệm thịt ra với hắn, lo lắng chuyện y vẫn không thể thích ứng với việc không hề trở ngại dán lên bạo quân và bị "Điện giật", vì thế phút chốc nhóc hồ ly thu hồi móng vuốt, dùng khăn đã bị nhuộm màu cẩn thận bọc lại đệm thịt nhỏ, lúc này mới rụt rè lần nữa đưa tới.

Tuy rằng không nhìn ra biểu tình gì, nhưng từ động tác bạo quân chậm chạp không vươn tay cũng có thể thấy đây là ghét bỏ y bẩn!