Chương 6

Lê Miên bị đánh thức, mở mắt ra lập tức đối diện với đôi mắt đen láy như hạt đậu của chim sẻ nhỏ, giờ phút này nó đang tràn ngập lo lắng, "Ân công, ngươi gặp ác mộng sao?"

Lê Miên trầm mặc sờ sờ cổ, lòng còn sợ hãi đối với cảm giác hít thở không thông kia, hiển nhiên y đã dao động, có hơi tin tưởng nội dung "huyễn thính" kia nói, dù sao y cũng biến thành hồ ly rồi thì còn có cái gì là không thể nào? Tận mắt nhìn thấy cây này chim này đều có thể nói tiếng người, y hút dương khí của bạo quân hóa hình cũng không phải không có khả năng.

Nếu là trước đó mấy ngày Lê Miên khẳng định còn cảm thấy những lời kia rất nhảm nhí, chỉ là vừa mới trải qua cảm giác hít thở không thông, hiện tại y tin bảy tám phần, rốt cuộc là Lê Miên không muốn chết, sống mới có hi vọng, chết thì cái quỷ gì cũng không có. Trước khi biến thành hồ ly y mới mười chín, thật sự là còn rất trẻ, y sống làm người còn chưa đủ, chết thật sự quá thiệt thòi rồi.

Chim sẻ nhỏ thấy ân công ôm đầu hồ ly, thoạt nhìn rất khổ não và rối rắm.

Lê Miên đang làm kiến thiết tâm lý cho mình, tuy rằng bạo quân rất đáng sợ nhưng là vì mạng sống vì hóa hình nên vẫn muốn cố gắng tranh thủ một chút, sau khi làm xong quyết định, rõ ràng Lê Miên đã thoải mái hơn rất nhiều so với trước khi ngủ, chào hỏi với chim sẻ nhỏ đang thân thiết nhìn y, đêm nay ngủ cũng an ổn hơn so với mấy ngày trước, mà ngay cả cảm giác đói khát đều giảm bớt không ít.

-

Biết được ân công muốn đi tiếp cận bạo quân, chim sẻ nhỏ cả kinh xù hết lông lên, Lê Miên để cho nó ở lại chỗ này chờ tin tức, nếu qua mấy ngày mình không trở về thì nói rõ mình không thành công gặp phải bất trắc, chim sẻ nhỏ sẽ tự động rời khỏi nơi này, nếu y thành công, sau đó nếu Lê Miên có một miếng thức ăn thì chim sẻ nhỏ cũng có một miếng thức ăn, khiến chim sẻ nhỏ cảm động nước mắt lưng tròng vỗ cánh nói không rời đi phải chờ ân công trở về.

Lê Miên lại đi tới thủy đình lần trước, nghe thụ tinh nói bạo quân thường xuyên tới nơi này ngồi, vì thế y tới đây trông coi, trong miệng y còn ngậm một cành hoa kiều diễm vừa mới hái, trên hoa còn đọng lại giọt sương buổi sớm, đây là y dự định tặng cho bạo quân làm quà gặp mặt tỏ vẻ thân thiết.

Hôm nay rõ ràng lạnh hơn so với mấy ngày trước, gió lạnh thổi tới trên người lạnh lẽo, Lê Miên luôn cảm thấy trời sắp mưa, nếu bạo quân tới Thủy Đình vào thời tiết này thì đúng là rất giống tật xấu, sau khi y bị đông lạnh một lát đang định rời đi thì bỗng nhìn thấy người mặc y bào quen thuộc chậm rãi đi tới phía thủy đình, phía sau bạo quân vẫn là một đám cung nhân cúi đầu cẩn thận từng li từng tí đi theo.

Lê Miên theo bản năng ngừng thở, tầm mắt rơi vào bội kiếm trên lưng một loạt thị vệ dưới bậc thang kia, trong nháy mắt y rụt đầu lại, không nhớ được những chiêu thức từng ấp ủ trước đó.

Nếu không hay là hôm nay về trước đi, y cảm thấy lúc này đầu hồ ly không an toàn lắm.

Gió càng thổi càng to, một động Lê Miên cũng không dám động, sợ đám lông nhung phấp phới trên người sẽ làm lộ vị trí, lạnh như vậy mà bạo quân này còn có lòng dạ thanh thản tới Thủy Đình thông gió bốn phía này, tật xấu gì vậy chứ? Để cho miệng hồ ly của Lê Miên nói trúng, giọt mưa hơi to to rơi xuống chính giữa mũi nhỏ của Lê Miên làm ướt một sợi lông hồ ly bên cạnh, thật sự là quá ngứa, Lê Miên nhịn lại nhịn, thật sự không nhịn được đã hắt xì thật mạnh.

Một tiếng này tưởng như nhỏ, lúc này thủ lĩnh Ngự lâm quân hét lớn: "Ai ở nơi đó?"

Lê Miên quả thực sống không còn gì luyến tiếc:...... Muốn chết.

Động tác của Ngự tiền thị vệ rất nhanh đã vây quanh, Lê Miên lo lắng không thể bị bắt được nên nhanh chóng nhảy sang bên cạnh, động tác tương đối nhanh nhẹn, lần thứ hai Lê Miên cảm khái làm động vật thì có chỗ tốt này, y đã đói mấy ngày mà còn có thể linh hoạt như vậy cũng không dễ dàng. Lê Miên hỏa tốc chạy ra, mọi người thấy đó là một nhóc hồ ly thuần trắng xinh đẹp không chứa một tia tạp sắc, trong miệng lại ngậm đóa hoa đỏ tươi, tình cảnh quỷ dị không nói nên lời, trong khoảng thời gian ngắn mọi người đều có hơi mơ hồ, thừa dịp cả đám thất thần Lê Miên đang định chạy trở về, thị vệ phản ứng lại nhanh chóng tiến lên.