Chương 5

Chim sẻ nhỏ không được đáp lại, nó nhảy đến trước mặt Lê Miên, nghiêng đầu lại chiêm chϊếp vài tiếng, "Ân công! Ân công! Ân công!”

Lê Miên thấy nó nhiệt tình như vậy, y rụt rè ngao ngao hai tiếng đáp lại, hiển nhiên chim sẻ nhỏ cũng có thể nghe hiểu ngôn ngữ hồ ly của y, một hồ ly một chim sẻ trao đổi cũng không hề chướng ngại.

Biết được nhóc hồ ly bị nhốt ở ngự hoa viên này đã đói bụng mấy ngày, chim sẻ nhỏ hiểu rất rõ, vào đông trong núi cũng không có gì ăn nên nó mới bay ra, chưa từng nghĩ kinh thành này thật sự quá rét, nửa đường bị đông lạnh hôn mê, may mắn bị Lê Miên nhặt được ấp cho ấm áp một đêm, bằng không đông lạnh như vậy một đêm đã sớm mất mạng.

Chim sẻ nhỏ cũng chỉ mới mở linh thức không thể hóa hình, không có gì khác biệt so với các động vật nhỏ bình thường khác.

Một hồ ly một chim sẻ nhìn nhau, mỗi người thở dài một hơi.

Đói quá trời!

Chim sẻ nhỏ xung phong nhận việc muốn đi kiếm ăn để báo đáp ân công, trong núi không có ăn, hiện tại đây chính là hoàng cung, còn có thể thiếu ăn sao?

Lê Miên cảm thấy khả thi, Tiểu Mập Mạp nhỏ như vậy bay trên trời cũng sẽ không gây chú ý.

Móng hồ ly sờ sờ cái đầu nhỏ của Tiểu Mập Mạp, chim sẻ nhỏ rất là hưởng thụ, ngược lại khoe mẽ cọ cọ, lúc này mới đập cánh bay đi.

Ngay từ đầu Lê Miên còn ôm chờ đợi trong lòng, thẳng đến khi mặt trời lặn vẫn không thấy chim sẻ nhỏ bay trở về, Lê Miên không khỏi lo lắng chim sẻ nhỏ gặp phải nguy hiểm, một lát sau lại an ủi mình có lẽ là chim nhỏ lạc đường, dù sao hoàng cung lớn như vậy.

Vào đêm chim sẻ nhỏ mới hoang mang rối loạn bay trở về, trực tiếp bổ nhào tới bả vai Lê Miên, nước mắt rơi xuống, pi pi pi hồi lâu kể lại một màn hung hiểm hôm nay cho Lê Miên.

Suýt chút nữa không thể trở về, chim sẻ nhỏ cũng đủ xui xẻo, không tìm được ngự thiện phòng mà trực tiếp đυ.ng phải bạo quân, chẳng biết vì sao khi chim sẻ nhỏ mặt đối mặt với bạo quân mà bản năng động vật không hề sợ hãi, ngược lại đập cánh lung tung hai cái khiến cho bạo quân chú ý, tầm mắt lạnh như băng kia giống như mũi tên nhọn bắn tới, chim sẻ nhỏ rất không có tiền đồ run rẩy không ngừng, chợt nghe được bạo quân mở miệng: "Chim nhỏ ở đâu ra, ồn ào.”

Mỗi khi bạo quân nói ồn ào thì câu tiếp theo là kéo xuống chém, sau khi bạo quân xoay người rời đi thị vệ tự động bổ sung đầy đủ vế sau, lúc này đi bắt chim sẻ nhỏ về, cả ngày chim sẻ nhỏ vỗ cánh trốn đông trốn tây lo lắng đề phòng, những thị vệ kia còn lấy cung tiễn bắn nó, may mắn nó khéo léo linh hoạt, nếu bắn trúng phỏng chừng đã bị xâu thành chuỗi biến thành chim sẻ nhỏ nướng, làm sao còn sống.

Nó vẫn luôn trốn tránh đợi đến đêm khuya mới lén lút bay về.

Chim sẻ nhỏ khóc nói: "Ân công, trong cung này thật sự quá nguy hiểm.”

Sau đó bắt đầu lên án những thị vệ này có bao nhiêu hung tàn, Lê Miên tỏ vẻ đồng tình đối với cảnh ngộ của nó, móng hồ ly vỗ vỗ sau lưng chim sẻ nhỏ tỏ vẻ trấn an, đợi nghe được nó nói bạo quân còn đáng sợ hơn một vạn lần so với lão hổ trong núi - -

Lê Miên tràn đầy cảm xúc vội gật đầu phụ họa.

Lăn qua lăn lại cả ngày chim sẻ nhỏ sức cùng lực kiệt, nói xong từ cuối cùng thì rơi xuống từ bả vai Lê Miên lăn tới trên cỏ, Lê Miên quơ cái đuôi giống như tối hôm qua đắp lên người nó, thở dài một hơi thật sâu.

Xem ra con đường chim nhỏ đi kiếm ăn này cũng không thể thực hiện được, tiểu mập mạp đáng yêu như vậy mà bạo quân cũng có thể tàn nhẫn hạ sát thủ, vậy còn nói để cho y đi cảm hóa, sợ không phải còn chưa tới gần đã bị bạo quân hạ lệnh lột da y làm áo khoác lông cáo.

Lê Miên gia tăng ý niệm không đi tiếp cận bạo quân lần nữa.

-

Nhưng vả mặt tới rất nhanh, sau nửa đêm Lê Miên giống như là bị yểm trụ, rõ ràng cảm thấy hô hấp không thoải mái phảng phất như bị thứ gì đó bóp chặt cổ họng không thể giãy ra, “huyễn thính” xuất hiện lần nữa không ngừng thúc giục ở bên tai y nhanh chóng đi tiếp cận bạo quân, nếu vẫn cách bạo quân quá xa thì không cần chờ tới nửa năm cũng sẽ mất mạng...