Chương 8

Có thể an toàn sống sót trong tay bạo quân, vả lại bạo quân không chỉ giữ lại y mà còn dặn dò cung nhân phải chiếu cố, đây còn là một phần đãi ngộ trong cung, ở trong mắt cung nhân nhóc hồ ly này nghiễm nhiên chính là sự tồn tại của tổ tông sống, hai thái giám quỳ lạy xong sau đó cung kính đứng lên, một thái giám trong đó đi ra ngoài, rất nhanh đã có cung nhân nối đuôi nhau bưng các loại bát đĩa đi vào, lại sau đó mở l*иg sắt ra bày biện.

Lê Miên nhìn cái bát vàng rực rỡ đồng bộ với l*иg sắt này, hồ ly ý thức được gì đó mà giật giật, được nuôi trong nhà quả nhiên không tầm thường nha, chén uống nước đều được chế tạo từ vàng ròng, xa xỉ như vậy không trách được sẽ mất nước, nhưng mà rốt cuộc là mấy ngày không được ăn uống cái gì, Lê Miên cũng không có thời gian nói nhảm, mới vừa làm hồ ly không tới hai ngày nên không làm được động tác lấy đầu lưỡi lưỡi liếʍ nước trong bát này, nhất cử nhất động của y còn mang theo thói quen của con người.

Bạo quân vừa tiến vào đã nhìn thấy nhóc hồ ly xòe thân thể hai móng vuốt hồ ly vểnh lên thích ý ngồi ở trong l*иg sắt, hai cái đệm thịt nhỏ khác cầm chén nâng đầu hồ ly lên ùng ục uống nước.

Cảnh tượng này so với cảnh nhóc hồ ly ngậm một đóa hoa ở Ngự hoa viên còn quỷ dị hơn.

Bạo quân vừa tiến vào là tất cả cung nhân trong phòng đồng loạt quỳ xuống, Lê Miên dựng thẳng lỗ tai nghe được động tĩnh, dời khỏi cái chén còn lớn hơn cả khuôn mặt y, không hề chuẩn bị đối mặt với con ngươi đen trầm lạnh lùng của bạo quân, hồ ly sợ tới mức suýt chút nữa quăng cái chén bay ra ngoài, rất nhanh y trấn định thu hồi tầm mắt vùi đầu vào trong chén, làm bộ không nhìn thấy.

Lá gan y siêu nhỏ!

Tiêu Nhất thu hết một loạt phản ứng của nhóc hồ ly vào trong mắt, dừng bước đứng cách l*иg sắt không xa lãnh đạm nói: "Dắt hồ ly ngu xuẩn này tới cho trẫm xem một chút.”

Lê Miên nghe được cái xưng hô hồ ly ngu xuẩn này, móng vuốt nhỏ nắm mép chén đều siết chặt, y nhớ mang máng trước khi ngất đi hình như là bạo quân cũng gọi y như vậy, thật đáng giận!

Từ khi vào tẩm điện tầm mắt của Tiêu Nhất đã bắt đầu rơi vào trên người Lê Miên chưa từng dời đi, cho dù là cung nhân cúi đầu hành lễ, con ngươi cũng không hề xê dịch mà khóa chặt nhóc hồ ly, đối với Lê Miên mà nói thì ánh mắt nham hiểm này thật sự là cực kỳ có cảm giác áp bách, đây là vì mạng sống, Lê Miên giống như chim cút chậm rãi thả bát xuống, cung nhân mở l*иg sắt ra cởi bỏ xiềng xích trói ở trên l*иg sắt, lúc này Lê Miên còn không quên tôn nghiêm làm người của y tuyệt không thể bị coi là động vật tản bộ, cho nên không đợi thái giám dắt dây xích mà chính mình đã linh mẫn bước tứ chi ra ba bước nhảy hai bước tới trước l*иg sắt.

Vẻn vẹn chỉ là tới gần bạo quân mà Lê Miên có thể thiết thiết thực thực cảm nhận được không giống nhau, cái loại tinh lực trở nên dư thừa tràn đầy từ trong ra ngoài này, không còn suy yếu vô lực như lúc trước nhịn đói mấy ngày, cảm giác có thể chạy mười vòng quanh ngự hoa viên!

Không hổ là bình dương khí hình người của y, lần này Lê Miên hoàn toàn tin tưởng mỗi một câu nói của "huyễn thính" kia, đây vẫn chỉ là gần người, trước khi té xỉu bạo quân còn nắm lấy sau gáy y, cái loại cảm giác chạm vào nhau sinh ra dòng điện càng kí©h thí©ɧ, cho nên chỉ cần có thể ở gần bình dương khí của y, y có thể khôi phục hình người sống sót, hiện tại xem ra đề nghị này thật sự rất động tâm! Lui một vạn bước mà nói cho dù không giữ được thì y cũng có thể ăn ngon uống ngon hưởng thụ nửa năm, thấy thế nào cũng tốt hơn chết đói.

Nghĩ như vậy Lê Miên tràn đầy ý chí chiến đấu nâng đầu hồ ly lên, lúc này mới giật mình phát hiện dưới góc nhìn này bạo quân thật sự cao lớn, đối lập với thân thể nhỏ bé của mình quả thực chính là tồn tại như người khổng lồ, cảm giác áp bách càng mạnh hơn, có điều vì dương khí vì mạng sống Lê Miên co được dãn được, nâng đầu lông nhung tỏ vẻ hoan hỉ cọ cọ chân bạo quân.

Mặc dù là cách y bào nhưng thật sự có thể rất trực quan cảm nhận được tinh thần sảng khoái! Thể xác và tinh thần sung sướиɠ! Lê Miên nhất thời tràn ngập nhiệt tình, nâng đầu lông nhung cọ vài cái.