Chương 7

"Dự án Thanh Thành kia à?"

Trong điện thoại, bởi vì xung quanh rất ồn ào, thanh âm của Nam Tễ nghe không rõ lắm.

Nam Nguyên biết chắc chắn hiện tại anh ta đang ở quán bar.

Nhưng mà rất nhanh, thanh âm dần trở nên rõ ràng, hẳn là đã đến một chỗ nào yên tĩnh.

"Đúng, em muốn góp chút cổ phần."

"Dự án kia, anh từng nghe qua, có vẻ rất bình thường, sao em lại đột nhiên..." Nam Tễ nghi ngờ nói.

Không phải anh ta khinh thường em gái ruột của mình, mà là từ sinh ra đến bây giờ cô thật sự chưa từng kiếm qua một đồng tiền nào.

Có một số người sẽ cố ý để con cái tham gia một số dự án "lớn" để tạo danh tiếng, nhưng thực chất lại là do bọn họ tự mình xử lý.

Hoặc là đưa con cái đi du học, nhận giải thưởng gì đó.

Nhưng nhà họ Nam hoàn toàn không làm mấy chuyện kiếm danh hão ấy.

Chỉ cần Nam Nguyên không trái pháp luật, không làm loạn kỷ cương, cô muốn làm gì cũng được.

Đại khái do sự cưng chiều này khiến Nam Nguyên không hề trải qua bất kỳ trắc trở nào, cũng quen với việc muốn gì được nấy.

Kết cục như vậy, nhân đã gieo từ lâu rồi.

"Em thấy chán nên mới thử xem." Nam Nguyên không chút để ý nói.

Sau đó cô đem chuyện của Ngô Kiến Vĩ kể lại một lần cho Nam Tễ, "Vừa hay có cơ hội này, em lại cảm thấy không tệ."

Cảm thấy không tệ?

Trong nháy mắt Nam Tễ thật muốn phun tào một câu: Em gái à, em còn chưa từng tham dự qua nửa dự án nào, cảm thấy không tệ cái gì?

Giác quan thứ sáu của phái nữ à?!

Uống mấy ngụm rượu, Nam Tễ nhịn không được day day huyệt Thái Dương, "Có phải bởi vì Phỉ Dĩ Tranh hay không?"

"Hửm?"

"Em cảm thấy như vậy sẽ có một đề tài chung với hắn, phải không?"

Nam Tễ không khách khí, trực tiếp đem suy đoán của mình mà nói thẳng là sự thật đã nhận định nói ra.

Không ngờ Nam Tễ sẽ nghĩ tới phương diện này, nhưng nghe vậy có vẻ càng phù hợp với hình tượng yêu si cuồng của cô?

Nam Nguyên không nói gì, Nam Tễ liền chấp nhận.

"Em hẹn khi nào bàn bạc? Để anh bảo nhường Luật Kiệt đến."

Liễu Luật Kiệt là trợ lý của Nam Tễ, phụ trách rất nhiều chuyện trong công ty, là tuổi trẻ đầy triển vọng, tuấn tú lịch sự.

Sở dĩ dùng những từ đó để hình dung là bởi vì mẹ Nam từng muốn tác hợp Nam Nguyên và vị này, đương nhiên chắc chắn là bị Nam Nguyên từ chối quyết tuyệt.

Nam Tễ không lo lắng Ngô Kiến Vĩ dám giở trò trong hợp đồng, dù sao Nam Nguyên biểu trưng cho nhà họ Nam và nhà họ Phỉ.

Nhưng để phòng ngừa vạn nhất, anh ta vẫn phải phái cánh tay đắc lực của mình đi.

Nam Nguyên không từ chối, cô nói thêm vài câu với Nam Tễ, sau đó liền cúp máy, chỉ là cuối cùng còn dặn dò một câu.

"Anh, uống ít rượu thôi."

"Ha ha ha, biết rồi, anh chỉ uống vài hớp thôi."

Nam Nguyên buông di điện thoại. Anh ruột của cô cái gì cũng tốt, nhưng đường tình không thuận, có thể nói cuối cùng đã thua ở một chữ "tình".

Nếu Nam Tễ không chết thì Nam Nguyên cũng sẽ không rơi vào kết cục như thế.

Nếu muốn sau này có thể yên bình ngồi ăn chờ chết, dĩ nhiên cô phải giải quyết chuyện của Nam Tễ, không thì có thể nghiêm trọng hơn so với Phi Vân Cẩn hiện tại chỉ mới bốn tuổi nhiều.

Ngày thứ hai, một giờ chiều, biệt thự của Nam Nguyên nghênh đón đoàn năm tộc lão do Phỉ Hành Lâm cầm đầu.

Sau khi dâng trà, chú Triệu yên lặng lui sang một bên, mà Nam Nguyên và Phỉ Vân Cẩn thì ngồi đối diện bọn họ.

"Trong khoảng thời gian này xem ra phu nhân sống rất tốt."

Phỉ Hành Lâm nhìn xem rõ ràng khỏe mạnh trắng mập không ít Phỉ Vân Cẩn, lộ ra nụ cười thỏa mãn, "Thiếu gia cũng được chăm sóc rất tốt."

Vết cào trên mặt hoàn toàn bị ông ta xem nhẹ.

Tư tưởng của Phỉ Hành Lâm còn rất truyền thống, cảm thấy phụ nữ sau khi kết hôn chỉ cần yên tâm chăm sóc chồng con là được.

Nhà họ Phỉ lại không thiếu tiền, không cần phu nhân phải xuất đầu lộ diện.

Ông ta lại càng không thích xu thế nữ cường nhân đang lưu hành hiện tại, trong lòng tại Phỉ Hành Lâm, chỉ có những gia đình bình thường và nhà giàu mới nổi mới làm như vậy.

Quý tộc chân chính làm sao sẽ để nhà gái vất vả như vậy.

Xuất thân của Phỉ Vân Cẩn tuy rằng không quá tốt đẹp, nhưng nghiêm túc mà nói thì không phải là con ngoài giá thú, Nam Nguyên có thể chăm sóc cậu thật tốt thì coi như đủ tư cách.

Nghe được lời đánh giá của Phỉ Hành Lâm tựa như đang đánh giá một con chó con mèo và thái độ đó, Nam Nguyên khẽ nhăn mặt.

Cô đưa tay sờ Phỉ Vân Cẩn đang cúi đầu, tựa hồ đang trấn an, sau đó cong khóe miệng, mỉm cười: "Đại khái là sau khi dọn khỏi nhà họ Phỉ, tâm trạng tốt thì nhìn cũng có tinh thần hơn."

Bốn vị tộc lão đằng sau Phỉ Hành Lâm: "..."

Tức khắc bọn họ muốn phê bình Nam Nguyên vài câu, nói chuyện với trưởng bối sao có thể không biết lớn nhỏ như vậy.

Cái gì gọi là sau khi dọn ra nhà họ Phỉ thì tâm trạng tốt hơn? Nhà họ Phỉ là long đàm hay huyết hổ, đã ngược đãi cô hay là như thế nào?

Nhưng Phỉ Hành Lâm không nói chuyện, bốn người kia cũng nhịn xuống, muốn nhìn xem Phỉ Hành Lâm sẽ nói cái gì.

Phỉ Hành Lâm ngược lại rất bình tĩnh, bất kể là hành động hay vẻ mặt đều không để lộ ra một tia không vui, mà gật gật đầu: "Phu nhân cảm thấy vui vẻ là được rồi."

Bốn lạng đẩy ngàn cân, tựa hồ nói cái gì lại giống như không nói gì.

Nam Nguyên biết Phỉ Hành Lâm rất khó trị, nhưng nghiêm túc mà nói thì cô và ông ta không có xung đột về lợi ích.

Trong nguyên tác người này cổ hủ, coi trọng quy tắc còn khinh thường nữ giới, nhưng vô cùng trung thành tận tâm với nhà họ Phỉ, vì l lợi ích và thanh danh của nhà họ có thể hi sinh hết thảy.

Những chuyện ầm ĩ trước kia của Nam Nguyên và việc chuyển ra khỏi nhà họ Phỉ đều chưa chạm đến ranh giới cuối cùng của Phỉ Hành Lâm, trừ lần đó ra, cô không cảm thấy hai người còn xung đột gì.

Còn chuyện ly hôn?

Sau khi ly hôn Nam Nguyên càng không có quan hệ với nhà họ Phỉ.

"Cho nên hôm nay các vị đến đây là để?"

Nam Nguyên cũng lười vòng vo, đi thẳng vào vấn đề.

Nếu chỉ là ghé thăm đơn giản, tội gì dẫn theo nhiều người như vậy, vốn dĩ cô cho rằng tới khuyên mình trở lại nhà họ Phỉ, hiện tại xem ra...

Chắc chắn là có chuyện.

Còn là chuyện bắt buộc cần cô đồng ý!

"Phu nhân." Đầu của Phỉ Hành Lâm nghiêng về bên trái một chút, người bên cạnh liền đưa cho ông ta một thứ dường như là thiệp mời.

Phỉ Hành Lâm nhận lấy rồi đưa cho Nam Nguyên, "Thứ bảy là đại thọ tám mươi của lão gia tử nhà Bắc Đường, nhà họ Phỉ chúng ta nhất định phải tham dự."

"Gia chủ thật sự không kịp trở lại, cho nên cần phu nhân người thay mặt nhà họ Phỉ."

Nam Nguyên là vợ cưới hỏi đàng hoàng của Phỉ Dĩ Tranh, lại là đại tiểu thư nhà họ Nam, trong tình huống Phỉ Dĩ Tranh không thể tham dự thì cô là sự chọn lựa thích hợp nhất.

Nhưng những hành vi trước đây của cô đã làm người nhà họ Phỉ nhận ra vị phu nhân này không dễ bắt nạt.

Lo cô cảm thấy chồng mình không ở bên cạnh, phải một mình tham gia bữa tiệc quá đáng thương, mất mặt, không chịu đi nên mới dẫn theo nhiều người như vậy.

Mấu chốt nhất, vẫn là...

"Phải mang theo Phỉ Vân Cẩn?"

Nam Nguyên mở thiệp mời ra, thiệp không nói thẳng, nhưng ý tứ là như vậy.

Khó trách ngay cả Phỉ Hành Lâm cũng đến, vừa không có chồng đi cùng lại còn phải mang theo con riêng, nghĩ như thế nào đều rất khó chịu.

Giới thượng lưu thích nhất lan truyền mấy chuyện bát quái, Nam Nguyên không cần đoán đều biết nếu như mình làm vậy những người khác sẽ bàn luận cái gì sau lưng.

Đại tiểu thư nhà họ Nam luôn được cưng chiều, sao có thể nhịn nổi?

Trong trí nhớ ban đầu của Nam Nguyên, cô và Phỉ Vân Cẩn đều không tham dự tiệc mừng thọ này. Cô thì ốm không dậy nổi, Phỉ Vân Cẩn thì chưa từng được nhà họ Bắc Đường nhắc đến.

Nếu đời trước không nhắc đến, vậy tại sao đời này lại có sự thay đổi?

Bởi vì cô đem theo Phỉ Vân Cẩn dọn ra ngoài ở?

Bởi vì chuyện này quá nhỏ, lại không tự mình trải qua, Nam Nguyên cũng không nhớ rõ lắm. Nhưng tình huống bây giờ đã khác, cô cũng không thể cố tình làm mình ốm chỉ vì một buổi tiệc.

Nhưng đồng ý một cách đơn giản cũng không được.

Nam Nguyên cũng không phải dạng người chịu ấm ức thì nuốt vào bụng.

"Đúng vậy, nhà họ Bắc Đường chẳng hề quan tâm thiếu gia Vân Cẩn nhiều năm như vậy, đột nhiên làm thế chỉ sợ có mưu đồ gì."

Phỉ Hành Lâm nhìn thấu sự không bằng lòng của Nam Nguyên, điều này cũng nằm trong dự đoán của ông ta, "Nếu không phải gia chủ thật sự quá bận rộn thì chúng ta cũng sẽ không đến mức phải làm phiền phu nhân."

Ông ta cố gắng lấy lý do công việc, còn nhắc đến Phỉ Dĩ Tranh, chính là hy vọng Nam Nguyên có thể lấy đại cục làm trọng.

Hơn nữa, vị phu nhân này của bọn họ thật lòng yêu gia chủ, phái nữ luôn luôn dễ dàng trả giá vì tình yêu nhiều hơn một chút.

Lúc Phỉ Hành Lâm nói điều này cũng không kiêng dè Phỉ Vân Cẩn, từ sau khi bọn họ xuất hiện đứa trẻ này liền cúi đầu ngồi lặng im một chỗ, thoạt nhìn không được thông minh cho lắm.

Thứ hai, một đứa trẻ bốn tuổi có thể biết được cái gì.

Chỉ sợ Phỉ Vân Cẩn còn không làm được phép tính từ 1 đến 100, trước đây, bởi vì lý do sức khỏe, bọn họ không mời người dạy trẻ chuyên nghiệp, tự học thành tài thì cũng không đủ khả năng.

Có thể nói, trong lòng Phỉ Hành Lâm, Phỉ Vân Cẩn đã bị đá ra khỏi danh sách ứng cử viên cho vị trí người thừa kế, chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe lời, chớ gây ra rắc rối gì là được.

Bởi vậy, ông ta cũng không nhìn thấy hai bàn tay nắm chặt đặt trên đầu gối của Phỉ Vân Cẩn chút và cánh môi đã bị cắn đến mức trắng bệch, hoặc là nói cho dù nhìn thấy cũng sẽ không để ý.

"Thật đó à? Còn có loại chuyện này à? Đúng là không biết xấu hổ, người bình thường đều sẽ không làm thế!"

"Ai nói không phải, bằng không thì cậu Vân Cẩn cũng không đến mức..."

"Bởi vậy mới nói, làm người thì phải biết đủ, muốn thứ không nên có thì sẽ có kết cục như thế này!"

Phỉ Vân Cẩn trí nhớ tốt, đến nay vẫn có thể nhận ra người mà những người hầu phía sau nhắc đến, cậu biết, đó hẳn là mẹ đẻ của cậu.

Dùng âm mưu quỷ kế sinh ra cậu, sau đó cũng bởi vì sinh ra mà mất mạng, người phụ nữ đó...

Cho dù tuổi còn nhỏ, Phỉ Vân Cẩn cũng đã hiểu cái gì gọi là tử vong.

Một người chết có nghĩa rằng họ sẽ vĩnh viễn không xuất hiện nữa.

Vài lần, lúc bị đánh, phải nhịn đói, Phỉ Vân Cẩn cũng sẽ ảo tưởng, nếu mẹ cậu còn sống, có phải sẽ bảo vệ cậu, có rồi làm đồ ăn ngon cho cậu hay không?

Có phải bà ấy sẽ cười sờ đầu cậu, nói với cậu rằng Vân Cẩn rất tuyệt, mẹ thích Vân Cẩn nhất hay không?

Cậu biết rõ chuyện đó không có khả năng, nhưng trong lòng sẽ vẫn mong chờ.

Phỉ Vân Cẩn nhớ, họ của bà ấy chính là... Bắc Đường.

Đỉnh đầu tựa hồ còn lưu lại nhiệt độ trong lòng bàn tay của Nam Nguyên, nhường Phỉ Vân Cẩn từ từ buông lỏng khớp hàm đang cắn chặt.

Không có chuyện gì, không có chuyện gì.

Tiểu Cẩn đã rất ngoan, hẳn là... hẳn là sẽ không bị đưa trở về... nhỉ?

"Đúng vậy, Dĩ Tranh thật sự rất bận rộn."

Lông mi dài của Nam Nguyên lóe lên, vẻ mặt rất không vui: "Tôi chuyển ra ngoài đã gần hai tháng, thế mà một cú điện thoại anh ấy đều không gọi."

"Hừ, anh ấy không gọi cho tôi, tôi cũng sẽ không gọi cho anh ấy!"

Phỉ Hành Lâm: "... A, ha ha, phu nhân, người hãy thông cảm cho gia chủ."

Ông ta chưa từng quan tâm việc tư của đôi vợ chồng này, nhưng Nam Nguyên xinh đẹp như vậy, vốn dĩ ông ta cho rằng Phỉ Dĩ Tranh sẽ có chút động lòng.

Đàn ông ấy mà, đều xem mặt.

Không ngờ rằng...

Nghĩ đến Phỉ Dĩ Tranh, Phỉ Hành Lâm thật sự sợ rằng một giây sau vị gia chủ này lại đột nhiên báo tin đã thoát khỏi hồng trần, muốn xuất gia làm hòa thượng.

"Thông cảm? Tôi thông cảm cho anh ấy chưa đủ à?!"

Nam Nguyên lại càng không "vui vẻ", lão già này chỉ biết đường hoàng nói mấy lời nói suông, không đưa lợi ích thực tế lại muốn cô làm việc.

Đáng tiếc Nam Nguyên không ăn chiêu này.

Nam Nguyên bị "chọc giận" trực tiếp đứng dậy quăng thiệp mời xuống bàn, tỏ ý mình tuyệt đối sẽ không đi.

Phỉ Hành Lâm nhíu mày càng sâu hơn nữa, nếu đây là con dâu của mình, ông ta đã sớm để con trai ly hôn với cô, tuyệt đối không hề hiền lương thục đức, thật không biết nhà họ Nam nuôi dạy con gái kiểu gì.

Nhưng mà mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, Phỉ Hành Lâm cũng nhất định phải mời được Nam Nguyên.

"Phu nhân, nếu người đồng ý ý tham dự, chắc chắn tôi sẽ nói chi tiết cho gia chủ, hắn sẽ hiểu được sự ấm ức của người, đau lòng thêm vài phần."

Đau lòng cái quỷ gì!

Nam Nguyên trong lòng trợn mắt trừng một cái, liền Phỉ Dĩ Tranh kia thành tiên bộ dáng, phỏng chừng nàng cho dù chết ở trước mặt hắn, đều chỉ biết thản nhiên đến một câu: Vạn sự đều có nhân quả, hết thảy tùy tâm có thể.

Lại muốn chơi chiêu tình cảm với cô gái nhỏ, lão già này đúng là không biết xấu hổ.

"Vậy không bằng hiện tại gọi điện thoại, xem Dĩ Tranh nói như thế nào? Nếu anh ấy nói vài lời hay, biết đâu tôi sẽ đổi ý."

Gọi ấy à, có bản lĩnh thì gọi đi.

Cô cũng muốn nhìn xem Phỉ Dĩ Tranh có thể nói ra lời gì làm tổn thương người khác.

"Gia chủ rất bận rộn."

Đương nhiên Phỉ Hành Lâm cũng biết tính cách Phỉ Dĩ Tranh, nếu gọi thật thì...

Vốn chuyện này nói cho Phỉ Dĩ Tranh, hắn tỏ vẻ tới không được thì Phỉ Hành Lâm liền đề nghị nhường Nam Nguyên đại biểu tham dự.

Kết quả Phỉ Dĩ Tranh nói như thế nào?

Cô đồng ý thì đi, không đồng ý thì thôi.

Đây là vấn đề đồng ý hay không à?

"Vậy chuyện tình cảm chỉ để mình tôi chịu ấm ức đúng không? Nghĩ tôi rảnh, nghĩ tôi không có việc gì làm đúng không?" Lần này Nam Nguyên trào phúng trắng trợn không kiêng nể, "A, kết hôn là thế!"

Phỉ Hành Lâm bị một cái tiểu bối trào phúng trước mặt như thế, trên mặt thực sự có chút không nhịn được, khổ nỗi bên cạnh còn có một quản gia như hổ rình mồi.

Một dáng vẻ nếu như bọn họ dám bắt nạt Nam Nguyên thì sẽ cùng bọn họ liều mạng.

Đến cùng là ai bắt nạt ai vậy!

Nhưng rất nhanh Phỉ Hành Lâm đã tỉnh táo lại, ra hiệu cho bốn người kia, bảo bọn họ không cần hành động thiếu suy nghĩ.

"Vậy phải như thế nào phu nhân mới đồng ý tham dự?"

Ông ta cũng không vòng vo, trực tiếp hỏi ra miệng.

Nam Nguyên ngồi lại sô pha một lần nữa, tựa hồ cũng rơi vào trầm tư.

Một lát sau, cô chống lại ánh mắt của Phỉ Hành Lâm, chậm rãi mở miệng.

"Thứ nhất, không được ép tôi dọn về nhà họ Phỉ."

"Được."

"Thứ hai, tôi sẽ tham dự cùng anh tôi."

"... Được."

"Thứ ba."

Dưới đôi mắt càng ngày càng nghiêm túc của Phỉ Hành Lâm, Nam Nguyên làm như không phát hiện, nói tiếp: "Tôi muốn bức «Cảnh xuân vạn dặm» kia."