Chương 8

Bức «Cảnh xuân vạn dặm» là tác phẩm tiêu biểu của họa sĩ trứ danh Phỉ Dạ 300 năm trước, cho dù là giá trị vật chất hay là giá trị lịch sử đều được xếp hàng đầu, hơn nữa vừa thấy tên này liền biết vị họa sĩ đó là một trong những tổ tiên nhà họ Phỉ.

Trước đây , bởi vì một số nguyên nhân, bức tranh này từng lưu lạc bên ngoài, thẳng mãi cho đến hai mươi mấy năm trước mới được tìm về, hiện tại vừa hay nằm ở nhà họ Phỉ, chỉ thỉnh thoảng mới lấy ra khoe, không, là biểu hiện một chút.

"Người muốn nó để làm gì?"

Có thể nói hai điều kiện trước của Nam Nguyên đã nằm trong dự đoán của Phỉ Hành Lâm, nhưng điều thứ ba này thật sự làm người ta khó hiểu.

Bức «Cảnh xuân vạn dặm» giá trị không thấp, nếu bán đấu giá ít nhất cũng có thể bán được từ ba triệu trở lên, kém hơn một số bức họa truyền đời nhưng vẫn là số một số hai.

Nhưng với Nam Nguyên, thứ này không có bất kỳ ý nghĩa gì.

"À, sang năm ông nội tôi sẽ mừng thọ, tôi muốn đưa bức tranh này cho ông, không được sao?"

Nam Nguyên đưa ra một câu trả lời nhìn như không có khuyết điểm gì, nội dung lại khiến người ta cảm thấy không cần thiết.

Tranh tốt nhiều như vậy, vì sao Nam Nguyên lại chỉ coi trọng nó?

Mặc dù Phỉ Dĩ Tranh là gia chủ nhà họ Phỉ, nhưng cũng không có nghĩa là tất cả đồ vật của nhà họ Phỉ đều thuộc về anh ta, các tộc lão Giới Luật đường khi ở trong nhiệm kỳ cũng có một phần quyền lợi.

Vậy thì lại càng không cần nói Nam Nguyên, ở tình huống bình thường cô muốn lấy chắc chắn sẽ thất bại.

Trừ khi cả Phỉ Hành Lâm, lão đại của Giới Luật đường và Phỉ Dĩ Tranh đều đồng ý.

Đối với Phỉ Dĩ Tranh, Nam Nguyên cơ hồ có thể chắc chắn anh ta sẽ đồng ý, cho nên chỉ cần thu phục Phỉ Hành Lâm, bức «Cảnh xuân vạn dặm» lập tức có thể đến tay.

"Phu nhân, nếu người muốn tặng tranh cho Nam lão gia tử, bên này tôi cũng sưu tầm mấy bức, giá trị tuyệt đối không thấp hơn «Cảnh xuân vạn dặm»..."

"Không được! Tôi chỉ muốn bức này!"

Nam Nguyên cắt ngang lời Phỉ Hành Lâm.

Song phương bắt đầu mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng vẫn là Nam Nguyên nhỏ giọng nói một câu: "Tôi sẽ nói với ông nội tranh là do Dĩ Tranh tặng."

Phỉ Hành Lâm lập tức hiểu được tâm tư của người trước mặt.

Bản thân trải qua cuộc sống thế nào trong lòng mình hiểu rõ, nhưng ở bên ngoài tổng muốn giả bộ một bộ ân ái bộ dáng, đây là thái độ bình thường của rất nhiều phu nhân hào môn.

«Cảnh xuân vạn dặm» có ý nghĩa khác thường với nhà họ Phỉ, trong truyền thuyết còn cất giấu bảo tàng gì đó của nhà họ, đương nhiên đây chỉ là một lời nói vô căn cứ.

Nhưng nếu như ngay cả bức tranh này cũng tình nguyện lấy ra tặng cho trưởng bối, vậy thì đủ để chứng minh Phỉ Dĩ Tranh rất coi trọng Nam Nguyên.

Hiện tại không phải người trẻ tuổi có câu gì mà tiền ở đâu, yêu sẽ ở chỗ đó sao, Phỉ Hành Lâm cảm thấy vẫn có chút đạo lý.

Nam Nguyên bản tính kiêu ngạo, không muốn bị người ngoài xem thường, cho nên nhất định phải lấy được bức tranh này, đến thời điểm thích hợp có thể phô ra trước mặt người nhà và những người khác, logic này hoàn toàn không có vấn đề.

Vấn đề chính là, nên vì chuyện này mà để «Cảnh xuân vạn dặm» lọt ra ngoài sao?

Coi như là đưa cho nhà họ Nam quan hệ thông gia, vậy thì cũng không thuộc về nhà họ Phỉ, nếu không có tình huống đặc biệt thì nó sẽ không trở về.

"Phu nhân, điều kiện này chỉ sợ không được."

"Bức tranh này có ý nghĩa rất lớn với nhà họ Phỉ, nếu đưa ra ngoài chỉ e tôi và gia chủ đều không thể đưa ra câu trả lời thích đáng cho người trong tộc." Phỉ Hành Lâm nghiêm túc nói.

Nam Nguyên "tức giận", "Vậy không được, vậy không được, còn thương lượng gì nữa!"

Nhưng dính líu đến «Cảnh xuân vạn dặm» thì Nam Nguyên tức giận cũng vô dụng, ánh mắt Phỉ Hành Lâm nặng nề nhìn Nam Nguyên, không nói một lời nhưng cũng từ chối rõ ràng.

Cuối cùng vẫn là Nam Nguyên "thỏa hiệp", "Vậy tôi đây muốn bức «Trời sao», được chứ?"

Giá trị «Trời sao» thấp hơn «Cảnh xuân vạn dặm» không ít, ước chừng trên dưới 2000 vạn.

Nhưng tác giả của nó lại là mẹ của Phỉ Dĩ Tranh. Năm đó bà ấy cũng là một vị họa sĩ rất nổi tiếng, sau khi bà qua đời, giá trị của những bức hoạ càng ngày càng tăng vọt.

Ngược lại nhà họ Phỉ lưu trữ không ít tác phẩm của mẹ Phỉ, «Trời sao» cũng là một bức khá nổi danh trong số đó.

"Việc này tôi cần thương lượng với gia chủ một chút."

Đối với Phỉ Hành Lâm giá trị của bức này hoàn toàn kém hơn «Cảnh xuân vạn dặm», ông ta đương nhiên là đồng ý.

Nhưng mà dù sao cũng là di tác của mẹ Phỉ Dĩ Tranh, ông ta không có khả năng tự mình quyết định, nhưng Phỉ Hành Lâm cảm thấy với tính cách của Phỉ Dĩ Tran tám chín phần sẽ không từ chối.

Phỉ Dĩ Tranh không phải người chú trọng hình thức, cho dù năm đó ba mẹ cùng một lúc xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì Phỉ Hành Lâm cũng không nhìn thấy Phỉ Dĩ Tranh lúc ấy chỉ có mười tuổi đau lòng, thậm chí nước mắt cũng không rơi một giọt.

Xem như bước đầu thỏa thuận xong, đoàn người của Phỉ Hành Lâm liền rời đi biệt thự của Nam Nguyên, trễ nhất là ngày mai, bọn họ sẽ cho cô một câu trả lời thuyết phục, nếu nhanh thì không chừng hôm nay tranh đã có thể đưa đến.

Ngược lại là sau khi bọn họ rời đi, chú Triệu thúc dường như muốn nói lại thôi, để người hầu đưa Phỉ Vân Cẩn lên lầu sau, Nam Nguyên nở nụ cười.

"Chú Triệu, muốn nói gì chú cứ nói đi."

Triệu thúc ho nhẹ một tiếng, chính chính sắc mặt: "Cô chủ, không phải lão Triệu nhiều chuyện, nhà họ Phỉ này, còn cả gia chủ nhà họ Phỉ..."

Phỉ Dĩ Tranh đi công tác mấy tháng vậy mà một cú điện thoại cũng không gọi, người nhà họ Phỉ càng là khí thế bức người, cho dù Nam Nguyên đã đưa ra điều kiện, chú Triệu vẫn cảm thấy cô chủ mình đã phải chịu ấm ức.

Hơn nữa, người ở trong biệt thự đều xưng hô Nam Nguyên là phu nhân, chỉ có chú Triệu vẫn gọi cô chủ như cũ, không biết có phải vì trong lòng bất mãn hành vi của Phỉ Dĩ Tranh hay không.

"Chú Triệu."

Nam Nguyên nhìn xem vị này quan tâm chính mình lão nhân khó được chân tâm trả lời: "Ngươi không cần lo lắng, ta có chừng mực."

Cô chỉ là đang đang chuẩn bị cho cuộc sống độc thân hạnh phúc sau này, chỉ cần giải quyết xong chuyện của Nam Tễ và Phỉ Dĩ Tranh, cho dù Phỉ Vân Cẩn sẽ biến thành nam chính như trong truyện, Nam Nguyên cũng tin rằng tai họa sẽ không rơi xuống trên đầu mình.

Về phần hôm nay muốn «Trời sao», đúng vậy, từ đầu tới cuối cô đều không muốn «Cảnh xuân vạn dặm», cũng biết chỉ dựa vào việc tham dự một bữa tiệc liền muốn bức tranh này là không có khả năng.

Thứ mà Nam Nguyên thật sự muốn chỉ có «Trời sao», đây là sự chuẩn bị của cô.

Vạn nhất, tuy rằng tỷ lệ rất nhỏ nhưng vạn nhất sau này Phỉ Dĩ Tranh không chịu ly hôn hoặc nhà họ Phỉ giở trò, bức «Trời sao» này chính là công cụ tốt nhất.

Bên trong cất giấu một bí mật, là sau này Phỉ Vân Cẩn có thể thuận lợi phá đổ Phỉ gia trọng yếu công cụ.

Ban đêm, Nam Nguyên đã nhận được bức «Trời sao», cũng đại biểu thứ bảy tuần này cô sẽ mang theo Phỉ Vân Cẩn tham dự tiệc mừng thọ của nhà họ Bắc Đường.

Nếu cô đem chuyện này nói cho Nam Tễ thì không hề nghi ngờ bị mắng hai câu, đương nhiên Nam Tễ mắng Phỉ Dĩ Tranh và nhà họ Phỉ nhiều hơn.

Nam Nguyên chỉ có thể bất đắc dĩ trấn an Nam Tễ vài câu, so với việc để ý cái nhìn của người khác, bản thân sống vui vẻ vẫn là ưu tiên hàng đầu.

Trong mắt Nam Tễ, em gái nhà mình đã phải chịu ấm ức kinh thiên động địa, tức giận đến nỗi anh trực tiếp mắng vài câu thô tục.

Nam Nguyên nhanh chóng nói sang chuyện khác, để hắn tạm thời giấu chuyện này với ba mẹ đang ra nước ngoài "hưởng tuần trăng mật", tránh để bọn họ chơi cũng không vui.

Năm kia, từ lúc ba Nam chính thức về hưu, giao lại công ty cho Nam Tễ, hai vợ chồng liền bắt đầu du lịch vòng quanh thế giới, một năm có quá nửa thời gian đều ở vui vẻ ở bên ngoài.

Có thể nói là cuộc sống hạnh phúc trong mơ của Nam Nguyên.

Cô thật sự không cảm thấy có ấm ức gì, chỉ tham dự một buổi tiệc mà có thể đổi lấy sinh hoạt yên bình tiếp theo và một thứ xem như nhược điểm của nhà họ Phỉ, trong mắt Nam Nguyên là rất có lợi.

Ý nghĩ của người khác có quan hệ gì với cô?

Chẳng lẽ nếu cô cả ngày ru rú trong nhà không ra ngoài thì những người đó sẽ không nghị luận, sẽ không biết Phỉ Dĩ Tranh vẫn luôn ở nước ngoài việc hay sao?

Những người muốn trào phúng, muốn bỏ đá xuống giếng luôn có thể tìm được cơ hội để công kích.

Ấm ức, thứ này, chỉ khi để ý mới có thể cảm thấy ấm ức, hiện tại đối với Nam Nguyên mà nói, nhà họ Phỉ chính là đối tác làm ăn.

Kiếm đủ tiền thì trốn chạy.

Không có người sẽ chê nhiều tiền.

Trẻ con không chịu đi nhà trẻ thì phải làm sao bây giờ?

Nam Nguyên không ngờ rằng có một ngày mình sẽ gặp phải vấn đề như thế này.

Trải qua một ngày cuối tuần vui vẻ, được rồi, đối với một người không phải làm việc Nam Nguyên thì cuối tuần và ngày thường là giống nhau, cô không cần đi làm từ sáng không có việc gì khẩn cấp để làm.

Cho nên sau khi ngủ một giấc không bị thứ gì cắt ngang, nhìn thấy Phỉ Vân Cẩn đang ôm chầm cẳng chân của chú Triệu, Nam Nguyên nghiêm túc suy nghĩ ba giây.

Hôm nay thứ hai, bây giờ là chín giờ rưỡi, theo lẽ thường thì hẳn là Phỉ Vân Cẩn đang ở mẫu giáo mà không phải nơi này.

"Chú Triệu?"

Một lớn một nhỏ giằng co nghe được cái thanh âm này đồng loạt quay đầu nhìn về phía Nam Nguyên.

Một giây sau.

Chú Triệu như là tìm được cứu tinh, Phỉ Vân Cẩn cúi đầu lại ôm chặt hơn nữa.

"Cô chủ! Cậu chủ không chịu đi nhà trẻ!" Chú Triệu cáo trạng.

Nam Nguyên: "Vì sao?"

Người cô hỏi là chú Triệu, nhưng chú Triệu cũng không biết.

Nhà trẻ này đặc biệt mở ra dành riêng cho trẻ con trong khu biệt thự, vào được thì phi phú tức quý. Bên trong bất kể là cơ sở vật chất hay giáo viên đều vô cùng tốt; không phải trẻ con sẽ càng thích chơi với bạn cùng trang lứa hơn à?

Chú Triệu cũng nghĩ có phải chuyện đánh nhau trước đây khiến Phỉ Vân Cẩn có rào cản tâm lý, cho nên còn kiên nhẫn giải thích chuyện này, cũng bảo Phỉ Vân Cẩn không cần sợ hãi, hiệu trưởng và giáo viên đều sẽ chăm sóc cậu thật tốt, sẽ không để loại chuyện này xảy ra một lần nữa.

Ai ngờ Phỉ Vân Cẩn lắc đầu xong liền không nói một lời ôm lấy cẳng chân của chú Triệu, một dáng vẻ cậu không nói nhưng nhất quyết không đi.

Nam Nguyên nghe vậy: "Vậy thì không đi, nghe theo thằng bé."

Nói xong cô bước về phía phòng ăn, có lẽ định ăn điểm tâm.

Chú Triệu: "..." Ông cảm nhận được sức lực đè lên chân mình lại nặng thêm vài phần.

Sao cô chủ vẫn tùy tâm tùy tính như thế chứ!

Hiện tại không muốn đi mẫu giáo thì lập tức không đi, vậy sau này không muốn đến trường thì cũng không đi à?

Chú Triệu lập tức có cảm giác trái tim mệt mỏi, nhưng mà làm một người trưởng thành đáng tin cậy, ông vẫn hạ thấp người ôn tồn nói chuyện với Phỉ Vân Cẩn, ý muốn tìm hiểu suy nghĩ của thằng bé.

Chờ Nam Nguyên ăn xong điểm tâm đi ra, phát hiện một già một trẻ còn đang giằng co ở chỗ cũ.

Nhìn chú Triệu tận tình khuyên bảo, Nam Nguyên trực tiếp đi qua nắm lấy cổ áo của Phỉ Vân Cẩn, sau đó lung lay xách cậu giống như xách mèo con.

Chú Triệu lập tức trợn tròn mắt: "!!!"

Sức lực của cô chủ lớn như vậy từ khi nào? Phỉ Vân Cẩn gầy yếu đến đâu cũng gần 30 cân, vậy mà Nam Nguyên một tay xách cậu lên!

Phỉ Vân Cẩn bị xách phản ứng càng lớn: "... Thả! Thả con xuống dưới!"

Cậu không nghĩ rằng Nam Nguyên sẽ làm như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nghẹn đến mức đỏ bừng, tựa hồ một giây sau liền bốc hơi.

"Vì sao không đi mẫu giáo?"

Phỉ Vân Cẩn lại không nói, động tác vốn có chút giãy dụa cũng biến mất, hoàn toàn sắm vai một khúc gỗ.

Nam Nguyên xem vẻ lo lắng lại đau lòng trên mặt chú Triệu, lộ ra một nụ cười có thể nói là ác liệt, "Không muốn đi nhà trẻ thật à?"

Trực giác của trẻ con khiến Phỉ Vân Cẩn tựa hồ cảm nhận được nguy hiểm gì đó, nhưng vài lý do không biết tên để cậu lựa chọn lắc đầu.

"Rất tốt."

Nam Nguyên gật đầu hạ Phỉ Vân Cẩn xuống, "Chú Triệu, liên hệ hiệu trưởng, nói hôm nay tôi mời tất cả trẻ nhỏ trong mẫu giáo đến biệt thự chơi."

Phỉ Vân Cẩn: "!!!"

Đôi mắt to tròn của cậu lập tức tròn hơn nữa, tựa như một con hamster ăn vụng bị phát hiện, cả người đóng băng tại chỗ.

"Không cần! Không cần!"

Phỉ Vân Cẩn không dám ôm cẳng chân Nam Nguyên giống như chú Triệu, nhưng cậu vẫn lấy lại tinh thần ra sức lắc đầu.

"Phản đối không có hiệu quả."

Mấy chữ tàn khốc vô tình vừa nói ra, Phỉ Vân Cẩn vô cùng ủ rũ.

Cậu nhìn về phía chú Triệu với ánh mắt cầu xin, nhưng chú Triệu trực tiếp ngẩng lên nhìn trần nhà.

"Bọn họ đang cười dì."

Tiếng nhỏ như ruồi muỗi, nhưng Nam Nguyên nghe rõ, cô thoáng nghĩ một chút, tựa hồ đã hiểu cái gì.

"Con cảm thấy bởi vì con nên bọn họ mới cười dì?"

Phỉ Vân Cẩn cúi đầu thấp hơn, bàn tay vốn níu chặt góc áo tăng thêm sức lực, sự im lặng khiến cho người khác hiểu suy nghĩ của cậu chính là như vậy.

Đứa trẻ mập mạp kia không phải người thứ nhất cười cậu, chỉ là người thứ nhất chạy đến cười ngay trước mặt cậu.

Phỉ Vân Cẩn rất nhạy bén, cậu có thể cảm nhận được những ánh mắt ngẫu nhiên liếc tới của giáo viên, bên trong lộ ra rất nhiều cảm xúc làm cho người ta không thoải mái.

Có lẽ họ cảm thấy cậu còn nhỏ, có lẽ họ cảm giác cậu rất mờ nhạt, Phỉ Vân Cẩn không phải một đứa trẻ bình thường, cậu vừa mẫn cảm vừa thông minh, hiểu rất rõ thân thế của mình.

Cậu cũng biết mẹ ruột của mình làm ra chuyện vô cùng xấu, những chuyện này bảo mẫu đã lặp lại vô số lần nói với cậu.

Hai ngày nay Phỉ Vân Cẩn từng thử nói với chú Triệu rằng cậu không muốn đi mẫu giáo, nhưng chú Triệu không để ở trong lòng, chỉ cho là trẻ con tùy hứng. Mãi cho đến sáng sớm hôm nay, chú Triệu mới cảm nhận được cảm xúc ghét đi học vô cùng mãnh liệt của Phỉ Vân Cẩn.

Nếu chỉ cười mình thì thôi, nhưng lời nói của bà nội đứa trẻ mập mạp kia, còn có mấy người đến hôm qua khiến Phỉ Vân Cẩn đột nhiên hiểu được, dì bị cậu làm phiền.

Bọn họ cũng đang cười dì.

Không thể để cho người khác cười dì vì cậu, không thì chắc chắn cậu sẽ bị ghét bỏ!

Cho nên, chỉ cần không đi mẫu giáo là được nhỉ?