Chương 9

"Đứa nhóc nào cười, lão Triệu tôi đây cũng muốn nhìn xem đứa trẻ nào nhiều chuyện như vậy! Tôi nhất định phải đến cửa ghé thăm!"

Không chỉ Nam Nguyên hiểu được ý của Phỉ Vân Cẩn mà chú Triệu cũng thế, hơn nữa tức khắc nghĩ tới những chuyện trước kia.

Tâm tư của những đứa trẻ từng trải qua quá khứ như Phỉ Vân Cẩn chắc chắn rất mẫn cảm, cái miệng thối của bà già đó cứ bô bô, đáng lẽ lúc ấy không nên để bọn họ đi vào!

Nhiều năm giáo dưỡng khiến chú Triệu không nói tục, ngược lại vẻ mặt đau lòng nhìn m Phỉ Vân Cẩn: "Cậu chủ, việc này cũng không trách cậu được, đều là những người đó..."

Phỉ Vân Cẩn cắn môi không nói một lời.

Từ nhỏ cậu đã sống dưới sự tẩy não của bảo mẫu, cái gì không ai cần cậu, bọn họ đều ghét cậu, cậu là một đứa trẻ không ai yêu...

Cho dù Phỉ Vân Cẩn đã lặng lẽ phản bác trong lòng vài lần, nhưng ngày qua ngày, năm qua năm, cậu vẫn bị ảnh hưởng.

Nam Nguyên nhớ đến hai mươi năm sau, chuyện tình của nam nữ chủ kỳ thực cũng không phải thuận buồm xuôi gió, Phỉ Vân Cẩn bởi vì những trải nghiệm trong quá khứ nên máu lạnh ích kỷ không tin bất luận kẻ nào, cũng may nữ chủ dạng mặt trời nhỏ phóng khoáng.

Nhưng bọn họ cũng đã trải qua rất nhiều sóng gió, cuối cùng mới đón nhận cái kết viên mãn.

Tính cách của con người không thể hình thành trong ngày một ngày hai, hiện tại Phỉ Vân Cẩn còn chưa đến nỗi máu lạnh, nhưng cậu đã học được cách xem xét thời thế.

Nam Nguyên có thể nhìn ra, Phỉ Vân Cẩn đang "lấy lòng" cô.

Đại khái bởi vì cô đã cứu cậu ra khỏi cái chỗ hệt như ác mộng kia, mặc dù Phỉ Vân Cẩn còn không thể phát âm rõ câu từ mà cũng đã sinh ra bản năng sinh tồn.

Giống như lúc ban đầu cậu nói ra từ "muốn" ở tổ trạch nhà họ Phỉ, là đứa nhỏ này đang tự cứu mình.

Cho nên cậu không muốn có bất kỳ sơ suất nào phá hỏng cuộc sống bây giờ của mình, càng không muốn Nam Nguyên không vui vì mình.

Không thì, có khả năng cậu sẽ trở lại cái chỗ tối đen như mực kia, còn có thể phải chịu những ngày cơm ăn không đủ no.

Tâm lý như vậy, Nam Nguyên hiểu rất rõ.

"Tiểu Cẩn."

Phỉ Vân Cẩn run lên, đa phần Nam Nguyên sẽ không gọi cậu như thế. Lần đó cô chỉ muốn tỏ ra thân mật trước mặt Đỗ Kiều Kiều và Từ Vũ Vi.

Nhưng thật ra Phỉ Vân Cẩn rất thích Nam Nguyên gọi cậu là "Tiểu Cẩn", đây là xưng hô thuộc về cậu, là... đồ vật của cậu.

"Con biết vì sao dì muốn nuôi con không?"

Phỉ Vân Cẩn thành thật lắc đầu.

Chú Triệu đứng một bên chậm rãi hiện lên ý cười, ông biết cô chủ vẫn là một đứa trẻ lương thiện, chắc chắn là cô không đành lòng nhìn cậu chủ...

"Bởi vì nhà họ Phỉ đưa tiền."

Hửm?

Chú Triệu vẻ mặt không thể tin được nhìn Nam Nguyên.

Nhiều năm chức nghiệp tu dưỡng giúp ông vừa rồi không phát ra âm thanh, nhưng nhất thời không khống chế được biểu cảm trên mặt.

Cũng may hiện tại ánh mắt của Nam Nguyên không đặt trên người chú Triệu.

Cô ngồi xổm xuống, để ánh mắt mình nganh bằng với Phỉ Vân Cẩn, vô cùng nghiêm túc nói: "Tất thảy chi tiêu của con ở chỗ này, nhà họ Phỉ đều sẽ trả tiền, thậm chí dì còn có thể kiếm nhiều hơn một chút."

"Kiếm tiền là chuyện vui vẻ, con hiểu không?"

Phỉ Vân Cẩn sửng sốt một chút, sau đó chần chừ gật đầu.

Cậu không có khái niệm về tiền, nhưng cũng biết tiền là một thứ rất quan trọng.

Trước đây, ở nhà họ Phỉ, mỗi tháng luôn có một ngày như vậy, tâm trạng của bảo mẫu chăm sóc khác những người hầu phụ trách các chuyện khác sẽ tốt hơn một chút.

Bởi vì Phỉ Vân Cẩn không được yêu thương lại còn nhỏ tuổi, đôi khi bọn họ nói chuyện phiếm cũng sẽ không tránh đi cậu.

Mấy lời kiểu như "Phát tiền lương có thể mua mấy thứ mình thích" hay "Nếu như có tiền thì tốt rồi".

Cho nên Phỉ Vân Cẩn biết tiền lương, biết có tiền rất quan trọng, đồng thời cũng hiểu được kiếm tiền rất vất vả.

Những người đó từng lén lút nói mệt, không muốn làm vô số lần, nhưng Phỉ Vân Cẩn có ghi nhớ lại mấy khuôn mặt quen thuộc này, vài năm sau người làm vẫn là bọn họ như cũ.

Phỉ Vân Cẩn hiểu tầm quan trọng của tiền.

"Cho nên những người con nói kia trong mắt dì không có quan hệ gì cả, kiếm được tiền là được. Con phải biết, con đi nhà trẻ là đang tiêu tiền, con tiêu tiền tức là đang kiếm tiền cho dì, dì kiếm tiền thì sẽ vui vẻ, hiểu được không?"

Phỉ Vân Cẩn lại như thế nào sớm tuệ hiện tại cũng chỉ là một cái miễn cưỡng bốn tuổi hài tử, nói thật Nam Nguyên lòng vòng logic hắn cũng không phải rất hiểu.

Nhưng cậu hiểu một việc.

Nếu cậu đi nhà trẻ thì Nam Nguyên sẽ vui vẻ.

Nếu Nam Nguyên vui vẻ vậy thì cậu sẽ không bị đuổi đi.

"Con đã hiểu."

Sau khi cảm giác mình đã hiểu được, Phỉ Vân Cẩn lập tức kéo ống quần của chú Triệu, "Ông Triệu, Tiểu Cẩn biết sai rồi, Tiểu Cẩn muốn đi nhà trẻ."

Triệu thúc: "..." Không, tôi cảm thấy cậu không hiểu được.

Làm người trưởng thành, chú Triệu đã nhìn ra vừa rồi Nam Nguyên hoàn toàn là đang lừa dối trẻ nhỏ, mục đích là để Phỉ Vân Cẩn đi học!

Nhưng sau, mặc kệ quá trình thế nào, ít nhất kết quả vẫn tốt, không phải sao?

Chú Triệu rất không nguyên tắc phản chiến trong nháy mắt, "Được, tôi sẽ đi ngay bây giờ, tài xế đã đang chờ chúng ta, đến đây, nói tạm biệt cô chủ đi."

"Dì, tạm biệt."

Nhìn xem bóng lưng một già một trẻ đi xa, Nam Nguyên đột nhiên có chút hiểu được lạc thú khi nuôi trẻ con.

Dễ gạt lại nghe lời, có một loại cảm giác thành tựu khá khó hiểu.

Hơn nữa gặp một người biết cách dạy trẻ như cô, về sau nói không chừng Phỉ Vân Cẩn có thể trở thành người có ích cho quốc gia!

Ít nhất cũng tốt hơn tên cặn bã lợi dụng phụ nữ chứ?

Bởi vì suy nghĩ như vậy, một giây sau Nam Nguyên liền thông báo cho chú Triệu.

"Chú Triệu, phiền chú thống kê một chút chi phí cho Tiểu Cẩn đến trường, ăn uống, các khoản khác, sau đó tất cả tính gấp đôi gửi cho tôi."

Muỗi có nhỏ cũng là thịt, Tiểu Cẩn đáng yêu hơn nữa cũng vô dụng.

Tiền nên lấy từ nhà họ Phỉ, một đồng Nam Nguyên cũng không để lọt.

Nhà họ Phỉ thuộc dạng có thể chết vì sĩ diện, chỉ cần không quá đáng tuyệt đối sẽ không cò kè mặc cả với cô về khoản tiền này. Vừa hay, cô có thể kiếm thêm một khoản thu nhập.

Nam Nguyên gửi tin nhắn xong, đang định lên lầu nằm một lát thì di động đột nhiên rung lên.

Nhìn cái tên "Thân ái" trên màn hình, khoé miệng Nam Nguyên không khỏi hạ xuống, là chồng trên danh nghĩa của cô gọi.

Nhưng nghĩ đến thiết lập nhân vật "yêu điên cuồng" của mình, cô nhấn phím nghe.

Im lìm.

Nam Nguyên không mở miệng, Phỉ Dĩ Tranh ở đầu dây bên kia cũng không lập tức mở miệng hoặc là có thể đang đợi cô mở lời trước.

Dù sao nếu là trước đây, cô đã sớm líu ríu bô bô rồi.

Trong đầu Nam Nguyên xẹt qua ý nghĩ này, nhưng đổi thành lời của mình, cô thật sự không biết nên nói cái gì với Phỉ Dĩ Tranh.

"Nam Nguyên."

Cuối cùng vẫn là Phỉ Dĩ Tranh mở miệng trước.

Giọng nói của anh ta rất êm tai, thanh lãnh lại mang vẻ quyến rũ khó hiểu, cho dù cách một cái điện thoại nhưng có thể làm cho người cảm thấy lỗ tai ngưa ngứa.

"Xin lỗi."

Vừa đến lập tức nói xin lỗi, Nam Nguyên không khỏi nhướn mi.

Câu xin lỗi này là vì sự việc xảy ra ở nhà họ Phỉ trước đây, hay là việc tham dự tiệc mừng thọ một mình, hoặc là... việc giúp anh ta nuôi con trai?

Ba việc này cho dù là việc nào, nhìn như Phỉ Dĩ Tranh không can dự, kỳ thật anh ta mới là vi khuẩn gây bệnh phiền toái kia.

Nhưng mà... nói như thế nào đây, tuy rằng nhà họ Phỉ là nơi ngư long hỗn tạp, thế mà Phỉ Dĩ Tranh lại đoá hoa sen gần bùn mà không hôi tanh mùi bùn.

Cho dù không ưa nhà họ Phỉ, còn phải xử lý mấy việc loạn thất bát tao, Nam Nguyên không có nhiều ác cảm với Phỉ Dĩ Tranh.

Người này cũng rất khó để cho người khác có ác cảm với anh ta.

Anh ta thật sự tựa như Phật tử trong tiểu thuyết cổ đại, tự phụ xa cách, không nhiễm hồng trần.

Chỉ cần không phải yêu cầu quá đáng, Phỉ Dĩ Tranh đều sẽ đồng ý.

Không phải nói người này dễ nói chuyện, mà là không để ý.

Nếu không phải Nam Nguyên không muốn ảnh hưởng đến việc làm ăn của nhà họ Nam, cho dù hiện tại đề nghị ly hôn, tin chắc rằng Phỉ Dĩ Tranh cũng sẽ lập tức đồng ý.

"À, không có việc gì."

Phỉ Dĩ Tranh khác với với Nam Tễ, Nam Nguyên không cần giả bộ trước mặt anh ta, anh ta cũng sẽ không tố cáo với nhà họ Nam điều gì.

Hơn nữa hai người vốn dĩ không quen, vẫn luôn là Nam Nguyên đơn phương yêu thầm rồi theo đuổi, sau khi đăng ký kết hôn, số lần bọn họ gặp mặt chỉ sợ không vượt nổi ba con số.

Ngay cả cái gọi là kết hôn, Nam Nguyên xem ra cũng chỉ là nhà họ Phỉ tình nguyện, Phỉ Dĩ Tranh từng hai lần hỏi Nam Nguyên có thật sự muốn gả cho anh ta không.

Đương nhiên khi đó trong lòng Nam Nguyên tự tràn đầy vui vẻ, làm sao có thể từ chối.

Người nắm quyền nhà họ Phỉ, Phỉ Dĩ Tranh, so với Phỉ Hành Lâm cường thế và các tộc lão khác có thể nói là đỡ hơn một chút.

Nhưng kể từ bây giờ, từ thị giác của Nam Nguyên, người này... Đúng như Nam Tễ nói, rất khó đoán!

Đối thoại đơn giản, ngay sau đó là một bầu không khí im lặng xấu hổ.

Nam Nguyên đang do dự xem mình có cần nói một câu "có chuyện" trước khi cúp máy hay không thì giọng nói của Phỉ Dĩ Tranh lại vang lên lần nữa.

"Em..." Phỉ Dĩ Tranh dừng lại một giây, không biết có phải dự đoán được Nam Nguyên sẽ phản ứng như vậy hay không, nhưng rất nhanh anh ta nói: "Tiệc mừng thọ, nếu em không muốn đi thì không đi, tôi sẽ cho người đưa «Cảnh xuân vạn dặm» qua."

"Về phía Vân Cẩn, tôi đã tìm được người chăm sóc, không cần em quan tâm. Còn chú hai cũng sẽ không ép em dọn về nhà họ Phỉ nữa."

Hai câu vô cùng đơn giản thế mà đã xử lý tốt tất cả mọi việc.

Nhìn xem, không phải người này vừa tri kỷ lại hào phóng à?

Nam Nguyên lại khẽ cười một tiếng: "Không cần, anh không cần làm việc gì đâu."

Cô không cần Phỉ Dĩ Tranh nhúng tay vào việc này, "Anh cứ tiếp tục bận bịu công việc là được."

So về hiểu chuyện, cô chắc chắn sẽ không thua.

Phản ứng của Phỉ Dĩ Tranh nằm trong dự đoán của Nam Nguyên. Sau khi Nam Nguyên từ chối, anh ta không khuyên cô nữa, cũng sẽ không cảm thấy bất mãn khi Nam Nguyên từ chối.

Cơ hồ một giây sau anh ta liền tỏ vẻ mình sẽ không nhúng tay, lúc Nam Nguyên cần thì có thể liên hệ anh ta.

Đây là điều mà Nam Nguyên khá thích.

Cô ghét nhất sau khi mình rõ ràng nói từ chối mà còn bị hiểu lầm là khách sáo và ngại ngùng.

Một việc vốn rất đơn giản bị cố tình làm cho phức tạp, sự thức thời của Phỉ Dĩ Tranh làm cho Nam Nguyên tình nguyện trò chuyện thêm mấy câu.

Nhưng mà cú điện thoại này vẫn kết thúc rất nhanh, tính thêm cả thời gian xấu hổ im lặng cũng chỉ mới hơn một phút đồng hồ, hoàn toàn không giống một đôi vợ chồng mới cưới, hoặc là đôi vợ chồng một tháng chưa từng gọi điện thoại cho nhau.

Nhưng mà Nam Nguyên rất hài lòng, cho đến khi ly hôn, hãy tiếp tục giữ vững khoảng cách như vậy.

Cái nhà này không cần người họ Phỉ thứ hai xuất hiện!