Chương 18

"Phu nhân à, đứa nhỏ chỉ ương bướng một lần thôi đã biết mình làm sai rồi. Tri Lạc cũng là một đứa trẻ khôn ngoan hiểu chuyện, sau này nhất định sẽ không làm ra những chuyện như vậy nữa đâu."

Quý Tri Lạc gật đầu liên tục.

Cuối cùng Tư Điềm cũng chuyển sự chú ý về phía bà Phương, vẻ mặt cô cực kỳ lạnh lùng: “Bà Phương này, Tri Lạc vì tình cảm nên mới gọi bà một tiếng “Bà”. Tôi là mẹ ruột của Tri Lạc, chẳng lẽ bà cũng là bà ruột của thằng bé hay sao?"

Sắc mặt bà Phương thay đổi rõ rệt: “Phu nhân, tôi chỉ quan tâm đến Tri Lạc thôi.”

Tư Điềm nói: "Cảm ơn bà đã quan tâm đến Tri Lạc, nhưng tôi là mẹ của Tri Lạc, có vẻ cách giáo dục trẻ nhỏ của tôi với bà có mâu thuẫn lớn với nhau rồi."

"Bà Phương này, bà đã lớn đến ngần này tuổi đầu rồi mà vẫn còn phải vất vả đi làm thì có vẻ không ổn lắm đâu. Tốt nhất là bà nên về nhà tự chăm nuôi cháu trai nhà mình rồi cố gắng dưỡng già luôn đi."

Tư Điềm nắm tay Ninh Nhất đi tới trước mặt Quý Tri Lạc. Ánh mắt cô từ trên cao nhìn xuống Quý Tri Lạc bên dưới, lạnh lùng nói: “Về phòng với mẹ đi.”

Quý Tri Lạc cúi đầu, đứng đó do dự một lát rồi quay đầu đuổi theo sau Tư Điềm.

Bụng bé đang đói cồn cào, thực sự rất muốn ăn khoai tây chiên. Mới hồi nãy, mẹ thực sự đã cướp được bé từ tay bà Phương sao?

Nếu mẹ cũng sẵn lòng cho bé một túi bánh khoai tây chiên vị cà chua thì bé có thể miễn cưỡng ăn hết những thứ mẹ đưa.

Tư Điềm bảo Quý Ninh Nhất về phòng mình chờ trước, cô cảm thấy mình cần nói chuyện một mình với Quý Tri Lạc một cách thật tử tế rõ ràng.

Quý Tri Lạc mới có ba tuổi rưỡi, những đứa trẻ con như thế này không hiểu được rất nhiều thứ. Chúng sẽ dựa vào việc ai đó có chiều chuộng hoặc đối xử tốt với mình không để ỷ lại vào người đó. Nếu chỉ dựa vào tiêu chuẩn này đánh giá, có khi Tư Điềm sẽ không bao giờ đạt tiêu chuẩn trong mắt thằng bé mất.

Quý Tri Lạc đứng yên trước mặt cô, có một lọn tóc xoăn nho nhỏ hơi vểnh lên tỏ vẻ ngang ngược.

“Mẹ tìm con làm gì?” Quý Tri Lạc hỏi, giọng trẻ con non nớt biết bao.

Bé còn đang suy nghĩ miên man đến chuyện nếu mẹ chịu cho bé ăn bánh khoai tây chiên thì bé sẽ không đòi ăn vị cà chua nữa. Bé nghe những bạn nhỏ khác ở trường mẫu giáo nói rằng vị Coca Cola mới ra cũng khá ngon nên bé rất nếm muốn thử.

“Vừa nãy mẹ đã nghe thấy mấy lời con và bà Phương lén nói với nhau.” Tư Điềm nói: “Con cũng nghĩ rằng mẹ không cho con ăn sáng sao?”

Môi trên của Quý Tri Lạc hơi dẩu lên, tuy bé biết mình mới là người đã làm sai nhưng vẫn nhất quyết không chịu thừa nhận.

Tư Điềm nói: "Mẹ đã gọi con tới cùng ăn sáng nhưng con lại từ chối. Nếu con đã quả quyết từ chối thì con phải gánh chịu hậu quả của việc bỏ bữa sáng."

"Đừng nghĩ đến món khoai tây chiên kia nữa. Mẹ sẽ không cho con ăn bất cứ thứ gì. Đến giờ cơm trưa chúng ta sẽ ăn chung với nhau nhé."

Quý Tri Lạc trợn tròn mắt nhìn cô. Bé không thể tin được mẹ không chỉ không đồng ý cho bé ăn bánh khoai tây chiên mà còn để bé nhịn đói, không được phép ăn bất cứ thứ gì.

"Con ghét mẹ, con muốn đi tìm bà Phương!"

Tư Điềm cười lạnh: "Con không thể tìm được bà ta nữa đâu, bà ta sắp phải cuốn gói về nhà rồi."

Quý Tri Lạc nắm chặt hai tay thành hai nắm đấm nhỏ: "Con không chịu đâu!"

Tư Điềm tiếp tục dùng giọng điệu ác độc nói: "Cho dù con có ghét mẹ đến mức nào thì sau này cũng chỉ có thể tới tìm mẹ thôi."

Quý Tri Lạc hét ầm lên: “Con muốn tìm bố, con không cần mẹ nữa.”