Chương 26

Quý Tri Lạc rưng rưng nước mắt chạy về phòng của mình, bàn tay bé nhỏ của bé siết chặt lại, tự nhủ rằng mình không được khóc, mình đã ba tuổi rưỡi rồi, đã đi nhà trẻ rồi, không thể cứ khóc như một đứa bé hai tuổi được.

Bé rất mạnh mẽ, là một người đàn ông.

Dựa vào niềm tin ấy, Quý Tri Lạc chạy tới phòng của mình, nhưng cánh cửa vừa mới đóng lại, nước mắt đã không nhịn được mà rơi xuống.

Bé đưa bàn tay bụ bẫm lên gạt mạnh nước mắt đi.

Bé biết mẹ không hề thích bé chút nào hết, rõ ràng bé đã làm được, đã giữ bí mật về cánh tay bị thương của mình rồi nhưng mẹ vẫn nhìn bé bằng ánh mắt chán ghét.

Bây giờ lại còn hỏi bé sao lại như này, còn phê bình bé nữa.

Quý Tri Lạc cảm thấy có hơi đói bụng, ánh mắt nhìn quanh phòng tìm tòi một chút, khoai tây chiên cũng bị người phụ nữ kia cầm đi, lúc này bé từ chối gọi người đó là mẹ.

Nghĩ đến việc khoai tây chiên đã bị lấy đi, Quý Tri Lạc lại nhớ đến bà Phương, nếu như bà Phương cũng rời đi thì trong nhà này sẽ chẳng còn ai thích bé nữa.

Anh trai luôn ở bên cạnh người phụ nữ xấu xa kia, chắc chắn sẽ không giúp đỡ bé.

Quý Tri Lạc lấy ra đồng hồ thông minh của mình, bấm số gọi bố.

Sau khi điện thoại vang lên mấy tiếng, giọng bố vang lên: “Tri Lạc à.”

Quý Tri Lạc không nhịn được mà nức nở hai tiếng: “Bố, bố ơi.”

“Con làm sao vậy?”

Bố cũng thích bé, chỉ là bố quá bận rộn, thường xuyên không ở nhà, vừa nghe thấy tiếng của bố một cái, Quý Tri Lạc lại cảm thấy vết sẹo hình sâu bướm xấu xí trên cánh tay lại nhói đau.

“Cánh tay con đau quá.”

“Để bố gọi bác sĩ Lâm đến xem, Tri Lạc à, bây giờ con có ở nhà không? Có người nào ở bên cạnh con không?”

Quý Tri Lạc ngoan ngoãn trả lời: “Con đang ở nhà, chỉ có một mình con trong phòng thôi.”

“Chỉ có cánh tay đau thôi à con? Còn có chuyện gì khác không.”

Quý Tri Lạc vô thức nói: “Hôm nay con và mẹ cùng làm đèn l*иg, mẹ, hu hu…”

Bé bỗng nhiên nhận ra nếu nói hết những chuyện tiếp theo cho bố, vậy bí mật mà bé giữ kín sẽ bị bại lộ, Quý Tri Lạc lập tức che miệng, bé phải làm một người biết giữ lời.

Quý Giang Chu như nhận ra được gì đó: “Mẹ làm sao vậy?”

Quý Tri Lạc bĩu môi: “Mẹ làm đèn l*иg rất xấu.”

Quý Giang Chu đứng ở sát cửa sổ, không quan tâm tới cổ đông và cấp dưới trong phòng họp nữa, nhẹ giọng an ủi Quý Tri Lạc: “Vậy chắc chắn Tri Lạc làm sẽ đẹp hơn.”

Quý Tri Lạc có hơi xấu hổ, nói “Vâng” một tiếng không rõ ràng, tay còn lại nắm chặt vạt áo khiến lớp vải trở nên nhăn nhúm.

“Bố ơi, mẹ muốn đuổi việc bà Phương, bố có thể giữ bà Phương lại được không ạ?” Quý Tri Lạc có chút khẩn trương hỏi.

Quý Giang Chu nói thẳng: “Có thể.”

Quý Tri Lạc lập tức mỉm cười, nhỏ giọng hoan hô: “Bố là tuyệt nhất.”

Quý Giang Chu cũng để lộ nụ cười nhạt: “Lần này bố đi hơi lâu, thứ ba tuần sau sẽ trở về, Tri Lạc có muốn được tặng gì không?”

Quý Tri Lạc nghĩ một chút rồi nói: “Con muốn khoai tây chiên vị Cola.”

Quý Giang Chu: “Trừ đồ ăn vặt ra.”

Quý Tri Lạc bĩu môi: “Vậy con muốn quần áo Ultraman, muốn Tiga!”

“Được.”

Ngắt điện thoại, trong lòng Quý Tri Lạc cảm thấy vui vẻ, anh trai có quần áo Ultraman, bé cũng có.

Nếu mẹ không thích bé thì bé cũng sẽ không thích mẹ!

Quý Tri Lạc ở trong phòng lấy thú bông của mình ra, đang chuẩn bị chơi thì tiếng gõ cửa vang lên.

Bé từ trên giường trèo xuống, chạy tới mở cửa ra, phát hiện là mẹ, khuôn mặt nhỏ của Quý Tri Lạc lập tức nhíu lại, chuẩn bị đóng cửa.

Sao Tư Điềm có thể để bé đóng cửa lại được, cô dùng chân chặn lại, nhìn Quý Tri Lạc còn đang tức giận, cô dứt khoát nhanh chóng xin lỗi: “Tri Lạc à, mẹ xin lỗi, mẹ không nên đẩy con ngã làm con bị thương trong ngày sinh nhật, hôm nay lại hỏi con điều này khiến con buồn.”

Tư Điềm nói hết một mạch không đến hai giây.

Khuôn mặt nhỏ của Quý Tri Lạc chợt cứng đờ, tay cũng không đẩy cửa nữa, Tư Điềm thuận lợi tiến vào trong.