Quyển 1 - Chương 7

Yến Cảnh Sơ lại mò mẫm hạt châu được giấu giữa hai mép thịt trai, nắm lấy nó rồi thỏa thích xoa bóp.

Động tác của chàng càng lúc càng nhanh, càng lúc càng thô bạo!

Nhưng chàng vẫn chưa thỏa mãn với việc đùa bỡn ở một chỗ. Chàng lại dùng hai ngón tay thô nhất, chẳng hề dùng kỹ xảo gì mà đâm sâu vào trong âʍ ɦộ.

Cú va chạm chẳng hề có kỹ năng, chỉ là đòn tấn công nguyên thủy nhất khiến Sở Hi sung sướиɠ, bắt đầu hưởng thụ, bắt đầu hùa theo, đẩy mép thịt hồng chủ động ngậm lấy.

"Ưʍ... A…” Những hành vi chà đạp thô bạo đẩy nàng lêи đỉиɦ du͙© vọиɠ.

Âʍ ɦộ điên cuồng xoắn mυ"ŧ ngón tay, dâʍ ŧᏂủy̠ liên tục trào ra khỏi nhụy hoa, xối ướt ngón tay.

Yến Cảnh Sơ thưởng thức ngón tay ướt đẫm, sau đó rút ra, đút vào miệng, chậm rãi nhấm nháp thưởng thức.

Hương vị da^ʍ mỹ ấy khiến người ta mê say, là cam lộ ngon nhất mà chàng từng nếm.

“Vẫn chưa chấm dứt đâu…” Lúc này trong đầu chàng chỉ còn lại còn ác thú bị du͙© vọиɠ khống chế.

Yến Cảnh Sơ kề sát dươиɠ ѵậŧ vào miệng âʍ ɦộ, quất từng cú vào thịt trai mềm mại rồi đâm vào, chơi nàng thật thô bạo.

Cuối cùng Sở Hi cũng không chịu nổi nữa, đầu nghiêng sang một bên, hoàn toàn ngất lịm.

Sắc trời sáng dần.

Những cung nhân khác trong cung lại phải gánh chịu cơn thịnh nộ.

Yến Cảnh Sơ bắt hơn mười cung nhân gánh thùng nước đầy trên đỉnh đầu rồi quỳ xuống, bảo Sở Hi đứng cạnh giám sát, ai làm đổ nước thì phải đến Thận Hình Tư.

Tuy nàng cũng không muốn quan tâm đến sống chết của bọn họ, nhưng trước mặt Yến Cảnh Sơ, nàng vẫn phải tỏ vẻ hết sức đau khổ và tự trách.

Sở Hi quỳ dưới đất, cơ thể đau đớn vì hoan ái quá độ, nước mắt lưng tròng.

Dáng người mảnh mai của nàng không có chỗ dựa, khóc như hoa lê ngậm mưa: “Điện hạ, là thϊếp giấu chàng, không liên quan gì đến bọn họ. Chàng muốn đánh muốn mắng gì thì cứ trút hết lên thϊếp, chỉ cầu xin chàng tha cho bọn họ.”

Yến Cảnh Sơ nghịch ngón trỏ, không hề động lòng: “Chỉ cần nàng khai ra tối qua nàng đi đâu, gặp ai, ta sẽ lập tức thả bọn họ ra.”

Sau đó chàng lại cười lạnh, nói: “Bình thường nàng dễ mềm lòng lắm mà, giờ sống chết của bọn họ đều do một câu của nàng quyết định đó. Ta cũng rất tò mò, rốt cuộc là ai đáng để nàng phải lén ta đi gặp lúc nửa đêm nửa hôm như thế?”

Sở Hi quỳ rạp dưới đất, không chịu khai thật. Tiếng khóc nức nở của nàng hệt như mưa đá lạnh lẽo dội từng viên vào trái tim Yến Cảnh Sơ.

Hai tay chàng siết lại thành nắm đấm, bên trên nổi gân xanh.

Yến Chiêu Bình chết tiệt… Muốn cướp Sở Hi của chàng đi?!

Thần Tiên đánh nhau, người khổ chính là đám lâu la này.

Có mấy cung nhân bình thường đã ghét Sở Hi nay lại càng giận dữ, nhưng ngại chủ tử nên không dám cáu giận, gương mặt nhăn lại như đít khỉ.

Nhưng từng giây từng phút trôi qua, bọn họ chẳng còn thời gian đâu mà phẫn hận nữa, hai chân run rẩy.

“Rầm!” Một cung nữ không chịu nổi trước tiên, ngã sõng soài dưới đất.

Quyển 1 -