Quyển 1: Boss vai ác yêu tôi - Chương 10

“Cô ... tại sao cô lại ... cúi đầu nhận lỗi trước bọn họ?"Những lời này dường như Phó Bạch đã nghẹn trong lòng rất lâu, nhưng thật sự không thể kìm được nữa nên mới hỏi.

Hứa Trân Trân quay tay lái, cũng không nhìn hắn, nhàn nhạt trả lời: "Tại sao? Đương nhiên ném chuột sợ vỡ đồ, dù sao cậu vẫn phải ở trong tay bọn họ ba năm."

Nghe vậy, bàn tay đang nắm chặt của Phó Bạch hơi buông lỏng, hắn cúi đầu dùng ngón tay đã thả lỏng vuốt vuốt hoa văn trên quần, lại nghẹn nửa ngày mới nhỏ giọng nói: “Đừng khóc, bọn họ không đáng.”

"Ha, đó đều là diễn, nếu không bọn họ làm sao có thể để cho chúng ta đi dễ dàng như vậy? Hừ hừ! Nhìn những người kia rõ ràng muốn hung hăng đánh chúng ta,, cho nên tôi sẽ không đưa tiền cho những người không được dạy dỗ như vậy!" Hứa Trân Trân trợn mắt khinh thường nói.

"Nhà của chúng ta... thật sự nghèo sao?"

Nhà….. của chúng ta?

Xem ra chú sói con này cũng nghĩ rằng bọn họ là người một nhà?

Hứa Trân Trân gõ gõ ngón tay vào vô lăng, nhếch môi cười nói: "Còn tốt hơn so với những gì tôi diễn một chút. Dù sao nhà chúng ta cũng có nhà có xe, không giàu có gì nhưng cũng đủ sống."

Sau đó, hai người không nói thêm câu nào suốt đường đi, cho đến khi Hứa Trân Trân đậu xe trong gara dưới đất. Từ trên trên xe bước xuống cô hất tóc nhìn Phó Bạch cũng đã xuống xe rồi nói: "Sau này lúc đánh người nhất định phải nhớ kỹ điều này, phải đánh cho người đó phục mới thôi, để hắn ngay cả ý nghĩ mách lẻo cũng không dám có. Hơn nữa, gây chuyện không được coi là năng lực gì, mà gây chuyện còn có thể tự mình xử lý ổn thỏa mới thật sự là có bản lĩnh. Được rồi, đi thôi, về nhà nấu nấu cơm, tôi đói sắp chết rồi.”

Phó Bạch đi theo sau Hứa Trân Trân về nhà, vẫn im lặng như mọi khi, nhưng cô nói hai lời đó, hắn đều có thể nghe lọt.

Kể từ ngày đó, Phó Bạch ở trước mặt Hứa Trân Trân dần dần nói chuyện nhiều hơn, lúc hai người ở chung giống như thật sự là người một nhà, đơn giản mà lại tự nhiên như vậy.

"Chuyển phát nhanh của cô."

Sau khi đi học về, Phó Bạch tiện đường đi lấy chuyển phát nhanh đưa cho Hứa Trân Trân đang nằm liệt trên ghế sô pha xem phim truyền hình. Hứa Trân Trân quay đầu nhìn lướt qua, cô lại nhìn thấy trên cổ tay hắn đang đeo chiếc đồng hồ thông minh dành cho trẻ em.

Nhìn thấy đồng hồ, Hứa Trân Trân rất vui vẻ và đắc ý.

Nhà trường không cho phép học sinh mang theo điện thoại di động, Hứa Trân Trân vì muốn sai Phó Bạch trên đường đi học về tiện đường mang chuyển phát nhanh hay mua đồ ăn vặt gì đó, nên đã mua cho hắn một chiếc đồng hồ thông minh trẻ em, còn là loại có màu xanh sáng.

Lúc đầu, Phó Bạch kiên quyết không muốn đeo, nhưng Hứa Trân Trân chỉ mới vừa làm ra biểu cảm đáng thương rầu rĩ, Phó Bạch đã vô cùng bất đắc dĩ bóp mũi đồng ý rồi.

Nghĩ đến cảnh vai ác xấu xa nham hiểm trong tương lai bị cô ép đeo đồng hồ thông minh trẻ con ấu trĩ muốn chết, Hứa Trân Trân đã muốn cười vỡ cái bụng.

Nhìn thấy Hứa Trân Trân nghẹn cười, sắc mặt ảm đạm thường ngày của Phó Bạch càng đen hơn, nhưng hắn thật sự không có cách nào đối với người trước mặt, chỉ có thể đổi chủ đề hỏi: "Cô mua cái gì?"

“Chắc là một cái túi, cậu mở nó đi, tôi lười đứng dậy.” Hứa Trân Trân nằm ở trên tay vị của ghế sô pha vẫy tay nói với Phó Bạch.