Quyển 1: Boss vai ác yêu tôi - Chương 9

“Thưa cô, cha mẹ tôi mắc bệnh nặng, cùng qua đời trong vòng một năm, chỉ còn lại hai chị em tôi nương tựa lẫn nhau. Bởi vì Phó Bạch là do cha mẹ tôi già rồi mới có nên tuổi tác chúng tôi chênh lệch hơi lớn, bạn học này có chút hiểu lầm cũng….” Hứa Trân Trân nghẹn ngào, giống như vô cùng khó chịu nhưng vẫn tiếp tục kiên cường mạnh mẽ nói: "Về tình cảm có thể tha thứ được..... nhưng mà, cha mẹ lần lượt qua đời chỉ trong vòng một năm, chuyện này khiến Phó Bạch em ấy.... tạo thành một cú sốc rất lớn, tính cách cũng từ đấy mà trở nên trầm mặc ít lời, nhưng sau đó em ấy rất ỷ lại vào tôi, có lẽ cảm thấy rằng tôi là người thân duy nhất trên thế giới này... Cho nên mới không thể chịu được khi người khác nói ra những lời... hiểu lầm như thế... "

Nói đến đây, Hứa Trân Trân dường như cuối cùng cũng không kìm được nước mắt, cô nghẹn ngào nức nở hồi lâu mới khống chế được cảm xúc,tiếp tục nói: "Nhưng mà ... dù sao em ấy đánh người là không đúng, tôi thay mặt Phó Bạch nhận sai với bạn học này… ở đây tôi có một chút tiền, không biết liệu nó có đủ cho chi phí thuốc men của bạn học hay không..."

Hứa Trân Trân cúi đầu, lấy ra một chiếc ví vừa mới mua ở quầy hàng với giá mười tệ từ trong túi vải, móc ra tất cả 268 tệ trong đó, ngập ngừng nói: "Nếu số tiền này không đủ, thì chỉ có thể đợi tôi lấy tiền lương tháng sau rồi... "

Chủ nhiệm lớp đứng ở bên cạnh thật sự nhìn không nổi nữa, cô ấy vội vàng ngăn cản nói: "Đứa trẻ này, đây không phải là tiền sinh hoạt tháng này của hai đứa chứ? Cô lấy ra hết, vậy thì tháng này hai đứa ăn gì?"

Hứa Trân Trân hơi cúi đầu xuống, ngón tay giống như vô thức nhéo nhéo quai ba lô, nhỏ nhỏ giọng nói: "Không sao, nếu không thì buổi tối tôi lại đi làm thêm..."

"Ai da ai da" người phụ nữ cao to bên kia cũng không mở miệng không được: "Số tiền này chúng tôi không thể nhận được, chúng tôi cũng có lỗi, chuyện này chúng ta cứ bỏ qua như vậy đi, cô nhìn xem mọi việc đều là hiểu lầm! Tất cả chỉ là hiểu lầm!!"

Chủ nhiệm lớp lại lấy từ trong túi ra 500 tệ, duỗi tay muốn nhét vào trong tay Hứa Trân Trân, trong miệng liên tục nói: "Còn gần mười ngày nữa mới hết tháng, tiền tiết kiệm của cô làm sao mà đủ dùng được, đây, trước cô cứ nhận lấy nó, chờ cô dư dả rồi trả lại cho tôi cũng được!”

Hứa Trân Trân dường như đã đoán trước được hành động của chủ nhiệm lớp từ trước đó, cô đưa tay ra ôm lấy Phó Bạch bên cạnh rồi lùi lại về phía sau một bước, đúng lúc tránh được hanh động muốn nhét tiền của chủ nhiệm lớp, lời nói phát ra cũng tràn đầy kích động và cảm kích: “Cô giáo, cảm ơn cô! Chúng tôi đã tiết kiệm đủ tiền! Vị phụ huynh này, tôi một lần nữa rất xin lỗi! Nếu không có việc gì, chúng tôi đi trước!"

Hứa Trân Trân sợ hãi cúi đầu thêm vài lần nữa, sau đó xoay người kéo Phó Bạch nhanh chóng ra khỏi lớp học.

Mãi cho đến khi cách xa trường vài con phố, Hứa Trân Trân mới đưa Phó Bạch lên chiếc xe đang đậu ở gần đó, lái xe về nhà.

Phó Bạch ngồi ở trên ghế lái phụ dường như càng thêm trầm mặc, âm trầm hơn ngày thường, nhưng Hứa Trân Trân không hỏi cũng không quan tâm. Nếu hắn muốn nói chuyện với cô, tất nhiên sẽ tự mở miệng. Nếu đã không mở miệng, hoặc là cô không quan trọng, hoặc là chuyện đó không quan trọng. Hứa Trân Trân cho rằng cả hai trường hợp đó đều không cần cô chủ động hỏi.