Quyển 1: Boss vai ác yêu tôi - Chương 8

Trong gần ba tháng, Hứa Trân Trân đã giao hai bản sao khiến người mua đặc biệt hài lòng, nhận được hai khoản tiền lớn.

Mà ba tháng này, quan hệ giữa cô và Phó Bạch vẫn buồn tẻ nhạt nhẽo như vậy: Phó Bạch tính tình im lặng, quý trọng lời nói như vàng. Nếu không cần thiết, hắn có thể cả ngày cũng không mở miệng nói một chữ, thậm chí vào những ngày nghỉ, hắn cũng ở lì trong phòng nghịch chiếc laptop mà Hứa Trân Trân mua cho hắn. Mà Hứa Trân Trân là một con người lười biếng, mới lười nói chuyện ân cần, chứ đừng nói đến việc hỏi han chuyện học hành và cuộc sống của hắn ở trường—-- khoảng thời gian đó, còn không bằng chơi thêm hai trò chơi nữa thì sẽ thú vị hơn.

Nhưng mối quan hệ buồn tẻ xa cách giữa hai người đã bị phá vỡ bởi một cuộc điện thoại từ chủ nhiệm lớp của Phó Bạch.

Nguyên nhân là do Phó Bạch đánh nhau với một bạn nam nào đó trong lớp, hơn nữa còn đánh cho người ta nát mặt.

Là người giám hộ duy nhất của Phó Bạch, nếu nhận được điện thoại từ chủ nhiệm lớp thì không thể không đi đến trường học một chuyến.

Hứa Trân Trân chạy đi thay bộ quần áo Doraemon lười biếng rộng rãi mà cô đang mặc ở nhà, mở tủ quần áo, tìm một chiếc váy trắng đơn giản hơi cũ mặc lên người rồi lên đường.

Khi cô đến lớp học sau khi tan học, phụ huynh bên kia đã ở đó có mặt ở đó, một người phụ nữ trung niên cao to cường tráng, nhìn thấy Hứa Trân Trân bước vào lớp, lập tức hung tợn trừng mắt nhìn cô, vừa nhìn đã biết là loại người không dễ trêu chọc.

Bên cạnh bà ta là một thằng nhóc choai choai đen thui, có thân hình cao lớn có thể che hết cơ thể gầy gò ốm yếu của Phó Bạch. Nhưng thằng nhóc kia lại bị thương khắp người, khóe miệng cũng nứt ra, khác hoàn toàn với khuôn mặt sạch sẽ không có vết thương của Phó Bạch.

Hứa Trân Trân thu lại ánh mắt đánh giá mấy người đó, quay sang chủ nhiệm lớp đang đợi cô xin lỗi để giải quyết xong chuyện này rồi về nhà, nghiêm nghị nói, cứng rắn nói: "Đứa trẻ nhà tôi nên tôi biết, nó sẽ không vô duyên vô cớ đánh người khác, chắc chắn là bạn học này làm gì đó khiến đứa trẻ nhà tôi tức giận, mới có thể không thể nhịn được mà ra tay.

Lời nói của Hứa Trân Trân khiến chủ nhiệm lớp nhìn chằm chằm vào cô, nghẹn nửa ngày không biết nên nói gì. Còn phụ huynh bên kia tức giận đến mức nhảy dựng lên, chỉ thẳng vào mũi của Hứa Trân Trân mà mắng, nếu không phải đang còn ở trong lớp học, e rằng bà ta đã lao đến và túm tóc Hứa Trân Trân.

Hứa Trân Trân mắt điếc tai ngơ trước tiếng chửi rủa của bà ta, cô xoay người, nhẹ giọng hỏi Phó Bạch, người luôn cúi gằm mặt không nói gì trong suốt quá trình: "Nói cho tôi biết, nó đã làm gì cậu, cậu mới bị ép ra tay?”

Phó Bạch không nói lời nào, giống như một cục đá không biết nói chuyện.

Hứa Trân Trân cũng không tức giận, cô đưa tay lên xoa xoa mái tóc mềm mại hơi xoăn nhẹ của Phó Bạch, tiếp tục nói với giọng dịu dàng có phần giả dối: "Tôi đói rồi, nói cho tôi biết nguyên nhân, để chúng ta về nhà sớm một chút ăn cơm, được không?"

Ở trong mắt Phó Bạch, đối với một người ham ăn như Hứa Trân Trân, đói bụng quả thật được xem là chuyện lớn, cho nên Phó Bạch cuối cùng cũng chịu nghe lời, hắn cúi đầu ấp a ấp úng nói: "Cậu ta nói... cô chưa kết hôn ... nói tôi là con riêng của cô… "

Những lời lẽ ban đầu chắc chắn còn khó nghe hơn những gì Phó Bạch đã nói, có lẽ nó sẽ nói rằng cô là con cave vô liêm sỉ, không biết chưa kết hôn mà đã có thai với tên lưu manh nào, sinh ra một đứa con hoang như Phó Bạch.

Hứa Trân Trân nhìn về phía chủ nhiệm lớp, sắc mặt nhanh chóng thay đổi, vành mắt ửng đỏ, nhưng lại ngoan cố đứng thẳng lưng, bộc lộ hoàn hảo hình ảnh tiểu bạch hoa bướng bỉnh không khuất phục trước số phận bất công.