Chương 18

Hôm nay, Lâm tiểu trù nương có hứng thú bừng bừng tới tìm Xuân Hiểu, thỉnh cầu nàng lại dẫn mình đi đến con suối nhỏ ở ngoại thành tìm ốc nước ngọt.

Xuân Hiểu đã thấy nam chủ mang theo Trường Thanh Trường An đi ra ngoài, cảm thấy bản thân cũng không có việc gì làm, liền muốn cùng Xuân Kính và các tỷ muội ra ngoài.

Khi tới xuân viện, Xuân Kính tỷ tỷ cùng với các tú nương khác đang gấp rút thêu lễ phục chuẩn bị cho Vi lão gia Vi phu nhân và các vị chủ tử khác để tham dự lễ Tết Nguyên Tiêu 13 tháng 7, các tỷ ấy bận rộn còn chưa làm xong có chút đáng tiếc. Cho nên chỉ có Xuân Hiểu, Lâm tiểu trù nương cùng Mạc trù nương xuất phát đi đến vùng ngoại thành.

Lâm tiểu trù nương tên là Lâm Vô Lự, là nữ nhi của Lâm trù sư và Mạc trù nương, cha mẹ mong đợi nàng có thể vô ưu vô lự bình an khỏe mạnh, tiểu cô nương năm nay mười ba tuổi, dáng người lớn lên tròn vo, đôi mắt tròn tròn, cái mũi tròn tròn, miệng cũng tròn tròn, thập phần đáng yêu, giống như là con búp bê may mắn vậy, Xuân Hiểu thích nhất véo khuôn mặt nàng, thật mềm a.

Mạc trù nương mang diện mạo thanh tú, dáng người cao gầy, còn cao hơn nửa đầu so với nguyên thân Xuân Hiểu, nếu đổi thành thước đo thời hiện đại thì nàng phải cao hơn 1m7, khí chất của nữ nhi có phần giống nàng, nhưng là ngũ quan lại giống cha y như đúc.

Cùng tiểu hài nhi vô lo vô nghĩ chơi đùa suốt, mất một canh giờ mới đi đến dòng suối nhỏ cũng không làm nàng cảm thấy mệt nhọc.

Nói là vùng ngoại ô, kỳ thật cũng không phải là nơi hẻo lánh, phong cảnh nơi đây cũng rất đẹp, còn có cả một ngọn núi trồng đầy cây anh đào, gọi là thung lũng hoa anh đào. Bình thường có không ít người tới đây du xuân, vào đúng thời điểm hoa anh đào nở rộ lại càng náo nhiệt, còn có không ít thi nhân đến đây ngắm hoa, đối thơ, vẽ tranh.

Giữa dòng suối còn có toà đình lớn gọi là nhã đình.

Nghe Mạc trù nương nói có nhiều văn nhân mặc khách trong thành Dương Châu thi thoảng sẽ tụ hội ở nơi đây, cùng nhau giao lưu thơ từ, trổ tài nghệ thi đánh cờ.

Đối diện bên bờ con suối, có không ít cô nương trong Dương Châu đến đây trộm ngắm lang quân mà mình thầm thương trộm nhớ.

Huống chi lại nghe nói, khó có một lần Vi đại thiếu gia đến đây, các nàng đều sáng sớm liền rời giường tỉ mỉ chải chuốt, chạy tới bên này chiếm vị trí thuận lợi ở phía trước, mong chờ đại thiếu gia vừa đẹp trai tài giỏi và có tiền này có thể chú ý tới mình.

Xuân Hiểu nhìn đến tụ tập một đám người, nhắc nhở Mạc trù nương đi hướng sang bên khác một chút, phía bên kia người quá nhiều như vậy rất bất tiện.

Nguyên tắc của nàng là không tụ tập, nguy hiểm sẽ không đeo bám mình, mang theo hai người kia đi sang hướng khác.

Cho đến khi nhặt đầy một thùng ốc nước ngọt, Xuân Hiểu mới khom lưng lên, cười ngờ nghệch, “Xem, ta nhặt thật nhiều, mệt chết ta, các ngươi đâu rồi……”

Xuân Hiểu không thấy được chiến lợi phẩm của hai người, cũng không thấy được hai người, ngược lại là nhìn thấy nam chủ với nụ cười đầy ẩn ý trên môi, dẫn theo Trường An đứng ở bên bờ, Trường An bị hắn che ở phía sau, Xuân Hiểu nhận ra khi thấy một phần cơ thể của hắn lộ ra bên cạnh.

“Thiếu, thiếu gia, haha, thật trùng hợp, người cũng tới bên này chơi a, hahah……”

Xuân Hiểu lập tức nở nụ cười tươi rói, xách theo thùng ốc nặng đi về phía bờ.

“Mạc trù nương cùng với nữ nhi của nàng ấy đâu rồi, sao lại không thấy người.”

Xuân Hiểu cảm thấy kỳ quái, hai người kia vừa nãy còn đi theo bên cạnh nàng, chớp mắt liền không thấy bóng người, sẽ không ra chuyện gì đấy chứ. Trong thời gian vài giây ngắn ngủi, Xuân Hiểu liền tưởng tượng vô số hình ảnh gặp nạn, gấp đến độ tay chân hoảng loạn, không chú ý dưới chân.

“Bùm” một tiếng, cả người trượt chân ở trong nước, thùng ốc nước ngọt vất vả nhặt nửa tiếng đồng hồ toàn bộ đổ xuống dòng suối nhỏ.

Nhìn đến nàng ngã vào trong nước, Vi Thượng Nguyên liền biến sắc.

Hắn vén y phục lên liền đi xuống.

Không nghĩ tới người ngã trong nước phản ứng rất thần tốc, bị té ngã cũng không buông tay thùng ốc nước ngọt mà đứng dậy lên bờ, quần áo ướt đẫm dính đến trên người, đường cong tất cả lộ ra, búi tóc được vấn lên tinh xảo cũng bị ướt rũ xuống dưới, nhìn bộ dáng nàng càng thêm chật vật đi bao nhiêu.

Vi Thượng Nguyên phản ứng nhanh chóng cởϊ áσ choàng đen khoác lên trên người nàng.

Xuân Hiểu còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị hắn một phen bế lên, nhét vào trong xe ngựa dừng ở cách đó không xa.

Theo sau, hắn cũng ngồi xuống.

Trường An xách theo chiếc thùng nhỏ nhắm mắt theo đuôi theo ở phía sau, ngồi bên ngoài cùng mã phu ngồi, nhìn chiếc thùng chỉ còn lại mấy con ốc nước ngọt, ngoan cố bám chặt vào trong vách thùng, hồi tưởng lại chuyện vừa nãy ở bên dòng suối, thiếu gia du͙© vọиɠ chiếm hữu mạnh mẽ đem hắn che chắn kín mít, lắc đầu cười.

Lúc này trong xe ngựa chỉ có hai người

Xuân Hiểu vì để tiện xuống nước xuống nước, nàng chỉ mặc một chiếc quần và áo ngắn, lúc này y phục đã ướt lộc cộc dính ở trên người, dáng người nàng được phác hoạ đến nhìn không sót thứ gì.

Vi Thượng Nguyên đôi mắt như là có lửa, nhanh chóng dời đi, ngồi nghiêm chỉnh nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Không khí xấu hổ tràn ngập trong khoang xe, Xuân Hiểu từ vừa mới bị ngã xuống nước, sau khi hồi phục lại tinh thần, lo lắng hỏi: “Mạc đầu bếp và nữ nhi của nàng ấy đâu rồi.”

Cảm xúc của nàng biến hoá từ xấu hổ lấy lòng tươi cười đến lo lắng khẩn trương, Vi Thượng Nguyên đem biểu tình của nàng thu hết trong đáy mắt, “Các nàng, ta kêu Trường Thanh đưa trở về rồi.”

“Còn ngươi,” Vi Thượng Nguyên gắt gao cau mày, biểu tình nghiêm túc, “Ngươi cư nhiên dám dẫn người tới con sông này, một chút cũng không sợ nguy hiểm, vạn nhất xảy ra cái gì ngoài ý muốn, ngươi có thể gánh nổi trách nhiệm này sao?”

“Hơn nữa các nàng vừa mới đi rồi, ngươi thậm chí cũng chưa nhận thấy ra, nếu thật sự đυ.ng phải người xấu, ngươi cảm thấy các ngươi có thể chạy sao?”

Y phục từ trong ra ngoài của Xuân Hiểu đều đã ướt đẫm, tóc dài ẩm ướt dính chặt trên người trông thật chật vật.