Chương 19

Rèm vải ở ô cửa nhỏ bị cơn gió lớn thổi tung.

Xuân Hiểu bị cơn gió to thổi đến lạnh cả thân người, thân thể nhịn không được run rẩy, gắt gao quấn chặt lấy áo choàng ở trên người, hàm răng run lên phát ra âm thanh, giống như quả cà tím đóng băng rũ đầu xuống.

“Thực xin lỗi, thiếu gia, ta sai rồi, ta không nên mang theo các nàng ra tới nơi hẻo lánh như vậy, là ta suy nghĩ không chu toàn. Ngài phạt ta đi.”

Vi Thượng Nguyên ngồi bình thản mặc cho gió thổi vào người, đem chiếc chăn mỏng dưới gầm đắp lên chân nàng.

Xuân Hiểu không phải là người bướng bỉnh, huống chi việc này quả thật là nàng suy xét không chu toàn, lần trước tốt xấu có Lâm trù sư là đại nam nhân đi cùng, lần này chỉ có ba người nữ nhân các nàng, vạn nhất thật đã xảy ra chuyện gì thì hối hận cũng không kịp.

Lúc này một làn sóng sợ hãi bỗng dâng lên trong lòng nàng

Trải qua một khoảng thời gian ở chung, Vi Thượng Nguyên biết tính cách rất vô tư phóng khoáng, đối xử với mọi người rất tốt, chỉ là không nghĩ tới, nàng lại lớn mật dám đến vùng dã ngoại hoang vu này, còn dám dẫn theo người xuống nước. Làm chuyện này không cần nghĩ đến hậu quả.

Dòng suối nhỏ này nhìn trông có vẻ nông, kỳ thật ở đoạn thượng nguồn có mạch nước ngầm nhỏ.

Vốn dĩ hôm nay hắn được mời tới tham dự bình phẩm thơ ca, xe ngựa đã đi được tới gần chỗ. May sao nhờ đôi mắt tinh tường của Trường Thanh đã phát hiện ra mấy người các nàng, bằng không nếu nhìn thân ảnh của các nàng ngày một tiến xa dần, sợ là sẽ có nguy hiểm.

Nhìn bộ dáng ủ rũ cụp đuôi của nàng, trong miệng vẫn luôn nhỏ giọng nói, thiếu gia, người phạt ta đi.

Sự nóng giận của Vi Thượng Nguyên ban đầu giống như bị ai đó đâm kim vào người, Xuân Hiểu chỉ là một nữ nhân không thân cận hắn, hắn cũng không thể áp dụng hình phạt nghiêm khắc với nàng như khi xử phạt muội muội của mình được.

Haizzz.

“Được rồi, không trách ngươi.”

“Chỉ là về sau làm bất cứ chuyện gì đều phải nghĩ kỹ hậu quả, hiểu rõ chưa?”

“Còn có, về sau không có sự cho phép của ta, ngươi không thể tự tiện ra khỏi phủ, có làm được hay không.”

“Đã rõ, xin lỗi, thiếu gia, ta thật sự sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa, thỉnh ngài rộng lượng tha thứ.”

Nàng quấn chăn che kín từ đầu đến chân, chỉ lộ ra đôi mắt cùng mái tóc bù xù ướt nhẹp, hốc mắt ửng đỏ như là đã khóc.

Vi Thượng Nguyên chưa bao giờ gặp phải tình huống này, tiểu muội muội luôn thích nháo nhưng ở trước mặt hắn lại luôn quy củ, mẫu thân tuy rằng bình thường ở trước mặt hắn la hét ầm ĩ khóc khóc, nhưng tất cả chỉ là giả. Huống chi hắn dám để cho đôi mắt mẫu thân có chút đỏ hoe, phụ thân chắc chắn sẽ xử hắn một trận nên hồn.

Bên người lại có rất ít nữ tử, không hiểu làm thế nào để đối xử hoà hợp, lúc này hắn cảm thấy chính mình như trở thành kẻ đuối lý.

Hắn vươn tay, cả người không được tự nhiên, cách chăn vụng về, nhẹ nhàng vỗ vai nàng an ủi. Đôi mắt chuyển hướng nhìn ra bên đường qua ô cửa nhỏ, bầu trời có chút âm u như muốn mưa.

Vi Thượng Nguyên gõ nhẹ cửa xe, dặn dò mã phu đánh xe nhanh chút.

Mà lúc này Xuân Hiểu giấu mặt ở trong chăn nhe răng cười toe toét, hoàn toàn khác với những gì Vi Thượng Nguyên nhìn thấy vừa nãy.

Đau đau đau.

Quá đau.

Xuân Hiểu ở trong lòng kêu rên.

Đau muốn chết!!

Nàng vừa mới trượt chân ngã vào trong nước, đầu gối cũng bị đập vào tảng đá.

Thật là xui xẻo, nếu tính không lầm thì nàng mới xuyên đến đây được một tháng đã bị thương hai lần.

Pháo hôi nữ phụ thì chính là pháo hôi nữ phụ.

Mọi chuyện xui xẻo đều phải nhận lấy hết.

Nhưng mà về sau vẫn không nên dẫn các nàng ra khỏi phủ chơi nữa, vạn nhất thực sự xảy ra chuyện gì, nàng lại không có bản lĩnh để gánh vác hậu quả!

Những suy nghĩ miên man đang quay cuồng trong đầu óc Xuân Hiểu.

Xem ra nàng cần phải suy nghĩ khéo léo hơn để về sau có thể được vui đùa và ăn ngon trong phủ.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

P/s: Truyện flop quá cầu follow+ đánh giá 10sao. Mong trời độ truyện không bị bế đi