Chương 5

Lớp toán kết thúc là đến giờ ăn trưa. Nhìn thấy bạn cùng bàn muốn ra, Hứa Niệm Thần dịch ghế lên phía trước

“Cậu không định đi ăn à?” Bạn cùng bàn hỏi cậu.

Hứa Niệm Thần: "Ta không vội."

"Đi ăn cùng nhau đi?"

Hứa Niệm Thần quen ở một mình, không muốn ăn cùng người khác, từ chối nói: "Bây giờ căng tin có thể sẽ có rất nhiều người, tôi trước đem bài bổ sung phương trình đã"

Hứa Niệm Thần dừng một chút, sau đó tiếp tục nói: "Và... cảm ơn."

"Này, sao cậu khách sáo thế... từ nay về sau nhớ cho tôi mượn bài tập toán để chép là được." Chu Đạt hoàn toàn là một học sinh kém cỏi, thuộc loại học sinh đứng cuối lớp. Khi giáo viên biết được một học sinh giỏi của trường khác sẽ chuyển đến lớp, không nói lời nào liền sấp hắn ngồi cùng cậu.

Chu Đạt cũng hiểu ý tốt của thầy, vẫn luôn muốn hòa thuận với bạn cùng bàn Hứa Niệm Thần này, nhưng lại không dễ một chút nào, bạn học Hứa Niệm Thần lạnh lùng muốn chết, hắn cố gắng hoài mà không được nha!

Hứa Niệm Thần lại hỏi bạn cùng bàn: "Cậu tên là gì?" Chu Đạt ngày hôm qua lúc Hứa Niệm Thần ngồi xuống đã tự giới thiệu mình, nhưng Hứa Niệm Thần lại không để ý tới hắn.

Anh bạn tốt, cậu đã không nghe tôi giới thiệu sao!

Chu Đạt cắn răng cười nói: "Tôi tên Chu Đạt."

Hứa Niệm Thần: "Ân."

Cuộc trò chuyện giữa hai người không có gì nói tiếp, Chu Đạt chạy ra khỏi lớp ngay sau khi chuông reo. Hứa Niệm Thần từ trong cặp lấy sách giáo khoa toán ra, cậu vẫn chưa xác định được nội dung giảng dạy ở thế giới này có giống với nội dung ở thế giới cũ hay không.

Cậu mở sách giáo khoa ra thì phát hiện dù là sách toán nhưng nguyên chủ vẫn ghi chép dày đặc, chữ viết rất đẹp.

Sau khi đọc sơ qua trong sách giáo khoa, nội dung vẫn giống với thế giới ban đầu của cậu, nhưng trong đầu cậu bây giờ chỉ có kiến

thức đại học và cách giải quyết một số câu hỏi theo thói quen của cậu vẫn có chút khác biệt.

Lúc cậu đọc xong sách giáo khoa thì đã là 1 giờ, cậu bước ra khỏi lớp, đi đến nhà ăn lấy đồ ăn, đồ ăn không còn nhiều, may là cậu không kén chọn đồ ăn.

Hứa Niệm Thần lấy xong phần cơm của mình liền ngồi ở một góc, lặng lẽ ăn cơm trong phần.

Điều cậu không biết là những người ngồi ở bàn bên cạnh chính là Cố Vu Thanh và Tô Nguyên. Cố Vu Thanh đã ăn xong đang đợi Tô Nguyên, Tô Nguyên ăn rất chậm, còn thích vừa ăn vừa nói chuyện.

Tô Nguyên nhai cơm trong miệng, nhìn chung quanh, đứng lại nhìn một cái: “Không phải là bạn học mới sao?”

Cố Vu Thanh cũng nhìn qua, nói: "Ừ."

Tô Nguyên: “Cậu ta sao giờ này mới xuống ăn cơm?”

Cố Vu Thanh đã chờ đợi rất lâu, trong tay nghịch di động, trong miệng nhai kẹo cao su nói: "Trước xem lại chính mình đi."

“Tôi là người ăn chậm, nhưng cậu ta ăn rất nhanh, ăn một muỗng lớn.” Tô Nguyên nói.

Cố Vu Thanh lại nhìn cậu, quả nhiên ăn một muỗng lớn, hai má phồng lên khi nhai giống giống như chuột hamster vậy.

Tô Nguyên: “Đúng rồi, lúc chúng ta rời đi, cậu ta không phải còn đang đọc sách sao?”

Cố Vu Thanh dời tầm mắt, tiếp tục nghịch điện thoại, tùy ý hỏi: "Vậy cậu có biết cậu ta đang đọc sách gì không?"

Tô Nguyên nghĩ thầm, cậu ta không phải học bá sao? Không thể nào đọc tiểu thuyết lãng mạn đâu?

"Cậu ta đang đọc sách gì?" Tô Nguyên hỏi.

"Sách toán học."

Tô Nguyên gần như phun ra đồ ăn vừa nuốt, thật sự không thể tưởng tượng được có người thật sự có thể đọc một cuốn sách toán học lại bị nó mê hoặc như vậy.

Tô Nguyên yên lặng đặt đũa xuống: "Tôi no rồi, chúng ta đi thôi."

Cố Vu Thanh liếc hắn một cái, nói: "Ăn còn dư nhiều như vậy?" Tô Nguyên từ trước đến nay là một công dân tốt, tuân thủ pháp luật, bình thường đều ăn sạch cơm trên đĩa.

"Tôi cảm thấy mình không xứng ăn cơm..." Tô Nguyên bộ dạng không thích sống nữa.

Cố Vu Thanh nói: "Được rồi, đi thôi."

Tô Nguyên lại cầm đũa lên: "Chờ ta ăn thêm hai miếng."