Chương 4

Hứa Niệm Thần quay lại lớp và ngồi xuống, tiếng đọc sách dần dần yên tĩnh hơn, mọi người đều đang nhìn về phía cậu . Khi cậu ngồi xuống bạn cùng bàn hỏi: "Cậu ổn không?"

Hứa Niệm Thần nhẹ nhàng lắc đầu, không chút cảm xúc.

Bạn cùng bàn vẫn thấp giọng nói: "Thật ra cậu không cần phải như vậy đâu. Thầy dạy toán của chúng ta là thế đấy. Từ giờ trở đi... cậu cứ tập quen thôi."

Hứa Niệm Thần khó hiểu: "Tôi? Thế nào chứ?"

"Sắc mặt của cậu rõ ràng rất xấu!"

Hứa Niệm Thần: "Có sao?"

"Ờ-ừ!"

Hứa Niệm Thần không nói nhiều nữa, có lẽ là bởi vì cậu vẫn chưa thích ứng được với cuộc sống ở thế giới này. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu bị chỉ trích, trong lòng vẫn có chút khó chịu. Cố Vu Thanh ở một bên ánh mắt không rõ nhìn Hứa Niệm Thần, cây bút trong tay phải vẫn không ngừng xoay.

Tô Nguyên ở bên cạnh vỗ vỗ vai Cố Vu Thanh: "Đang nhìn cái gì vậy? Sáng sớm bị người khác lấy sách, cậu cũng không có oán hận gì mà?"

Cố Vu Thanh hất tay hắn ra: “Tôi là người thích tính toán chi li như vậy sao?”

Tô Nguyên nhìn chằm chằm Cố Vu Thanh, nhìn từ trên xuống dưới, sau đó kiên quyết gật đầu, "Rất giống! Chỉ cần chạm vào hai lần, liền sẽ không muốn nữa."

Cố Vu Thanh lấy vở bài tập trên trong hộp bàn ra, tựa lưng vào ghế, dang hai chân ra: "Vậy cậu cũng biết tôi mất chứng thích sạch sẽ mà, nhất là chuyện quyển sách, sao cậu không nhắc nhở cậu ta”.

Tô Nguyên nuốt khan, có chút căng thẳng: “Thật không ngờ bạn học mới lại dũng cảm như vậy... Cậu ấy trực tiếp cầm cuốn sách trên bàn lên bắt đầu đọc, tôi còn chưa kịp nhắc nhở cậu ấy chuyện đó, cậu đã trở lại rồi."

Cố Vu Thanh vừa lật sách vừa nói: “Vậy là do tôi về sớm rồi?”

Tô Nguyên lập tức phủ nhận: "Không, đều là lỗi của Hứa Niệm Thần! là cậu ta không có mắt mới đυ.ng vào sách của cậu!"

Cố Vu Thanh đối với câu trả lời của Tô Nguyên coi như vừa lòng, không nói chuyện với Tô Nguyên nữa mà cắm đầu vào làm bài. Sau hai tiết ngữ văn là tiết Toán, trong giờ nghỉ giữa giờ, lớp trưởng phát lại bài tập đã nộp. Mọi người đều có bài của mình, ngoại trừ Hứa Niệm Thần.

Cô bạn lớp trưởng không khỏi nhìn cậu hai lần khi phát bài tập toán.

Sau giờ nghỉ giữa giờ, đúng như dự đoán, thầy dạy toán bước vào lớp cầm bài tập môn toán và kìm nén cơn tức giận. Khi bước lên bục, thầy ta giận dữ trừng mắt nhìn Hứa Niệm Thần.

Bước lên bục, một tờ giấy bị đập mạnh xuống trên bục giảng.

Thầy dạy toán mắng rất to: "Có người chép đáp án dưới mí mắt tôi? Cậu thật sự cho rằng tôi không nhìn thấy sao?" Rất nhiều người im lặng nhìn về phía Hứa Niệm Thần.

"Hứa Niệm Thần! Câu trả lời của cậu đến từ đâu? Có phải là từ trường cũ của cậu không? Tôi hỏi cậu tại sao cậu nhất quyết đòi tờ bài tập đó? Chẳng lẽ là vì có đáp án sao?" Giáo viên toán hỏi cậu.

Hứa Niệm Thần đứng lên nói: "Thật xin lỗi đã làm thầy thất vọng rồi. Bài tập này em không chép đáp án, chỉ là một bộ vừa mới học xong ở trường nên em nhớ rất rõ trong đầu. "Thầy toán tức giận có vẻ giảm xuống một chút, "Vậy tại sao ngươi không viết ra phương trình, mà chỉ viết đáp án thôi?"

"Bởi vì thời gian có hạn, thầy yên tâm, sau em sẽ bổ sung phương trình vào." Từ Niệm Thần ngữ khí thành thật, làm cho giáo viên dạy toán bình tĩnh hơn.

“Làm sao cậu chứng minh được điều đó?” Bây giờ rõ ràng thầy giáo có vẻ đã bớt giận dữ hơn lúc đầu.

Điều mà Hứa Niệm Thần không ngờ tới là, người bạn cùng bàn mới gặp cậu chưa đầy một ngày đã đứng dậy giúp cậu chứng minh: “Thầy, em có thể chứng minh… Bạn ấy... là bạn ấy tự viết, bận ấy viết ào ào liền viết xong, lúc đó em còn nhắc bạn ấy… Nếu không biết làm thì cứ để trống chứ đừng viết bừa” bạn cùng bạn còn nói còn vừa khơ tay múa chân minh họa.

Ở thế giới trước, Hứa Niệm Thần là tồn tại khiến mọi người ghen tị, chưa từng có ai đứng ra nói thay cậu, đây là lần đầu tiên.