Chương 17

Cảnh "xuân" ẩn hiện trong chăn bông mỏng, có một vài vết đỏ trên đôi vai trơn bóng lộ ra, đó là bông hoa anh đào nở sớm.

Mạnh Dĩ Nhiên nhích lại gần nhẹ ngửi, không nhịn được mở miệng, nhẹ nhàng liếʍ láp cánh hoa lơ lửng trong hốc xương quai xanh kia.

Vị tiểu thư quý tộc đang say ngủ tỉnh dậy, mở mắt ra, đôi đồng tử màu tím chứa đầy tình cảm dịu dàng giống hệt như những gì Mạnh Dĩ Nhiên nhớ tới trong tối hôm qua.

Hai người hai mắt nhìn nhau, Đồng Úc Vu thẹn thùng đến nỗi ngay cả chóp mũi đều đỏ bừng, cô dùng mu bàn tay che mặt, nhưng thân thể lại rất thành thật chui vào trong ôm ấp của Mạnh Dĩ Nhiên.

Mạnh Dĩ Nhiên đem người ôm lấy, dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu của đối phương, thân mật khăng khít, dịu dàng lưu luyến.

Cô nhớ tới chuyện đứng đắn, thừa dịp bầu không khí phù hợp mở miệng.

“Úc Vu, khụ, ta phải thú nhận một chuyện với ngươi.”

Đồng Úc Vu không ngẩng đầu lên, lặng lẽ nép vào lòng Mạnh Dĩ Nhiên, vòng tay quanh eo cô.

“Ân?”

“Chính là……” Mạnh Dĩ Nhiên cố gắng hết sức để giữ cho giọng nói của mình bình tĩnh: “Thật ra ta là…… con mèo mà ngươi đã nuôi được một khoảng thời gian.”

“Không hiểu sao, đêm qua ta bỗng nhiên biến thành người.”

Đồng Úc Vu đột nhiên ngẩng đầu lên: “Ngươi là mèo?”

“Ta cũng không chắc chắn, ngô, có lẽ nên gọi mèo người? người mèo?” Mạnh Dĩ Nhiên cũng không biết rõ.

Đôi mắt màu tím của Đồng Úc Vu từ từ chuyển thành màu đen, biểu tình trên mặt cũng làm cho Mạnh Dĩ Nhiên cảm thấy lạ lẫm.

“Vậy bây giờ ngươi biến thành người, con mèo của ta chẳng phải là không có sao?”

Mạnh Dĩ Nhiên có chút ngốc: “Đúng là như thế này…… Nhưng, ta chính là con mèo kia a, chỉ là ở bên cạnh ngươi trong một bộ dáng khác, không tốt sao?”

“Đương nhiên không tốt.” Tay đang ôm eo Mạnh Dĩ Nhiên chậm rãi leo lên bờ vai của cô, Đồng Úc Vu mở ra năm ngón tay, móng tay để ở cổ họng của cô.

Tiểu thư búp bê xinh đẹp với vẻ mặt âm trầm, vẫn xinh đẹp như cũ, nhưng trông hết sức đáng sợ. Cô ấy nhìn chằm chằm vào Mạnh Dĩ Nhiên, có mắt nước mắt từ trong đôi mắt của cô ấy trào ra: “Ta muốn mèo, đem mèo trả lại cho ta ——”

Mạnh Dĩ Nhiên muốn trấn an cô ấy, nhưng khi vừa mở miệng, Đồng Úc Vu đã nắm lấy cổ cô dùng sức bóp chặt.

Cảm giác ngạt thở kèm theo tiếng khóc của Đồng Úc Vu bao phủ cả người cô. Mạnh Dĩ Nhiên chỉ có thể đạp chân dùng sức giãy dụa, thật vất vả di chuyển tới mép giường, cô nghiêng người, rớt xuống.

“Meo ô ——”Cảm giác mất trọng lực xua tan ảo giác, con mèo nhỏ màu trắng rơi khỏi đệm lăn một vòng trên mặt đất, cô cong eo, toàn bộ lông trên người đều nổ tung. Tầm nhìn quá thấp, cô nhanh chóng nhận ra có gì đó không ổn, cúi đầu xuống, nhìn thấy hai bàn chân trắng nõn của mình đang đứng trên thảm.

Mạnh Dĩ Nhiên nâng một chân trước lên, nếm thử co duỗi móng vuốt, thử vài lần, rốt cục cũng xác nhận chính mình vẫn là một con mèo con.

Cô lắc lắc đầu, hô hấp thông thuận không có chút tắc nghẽn nào, có thể xác định mới vừa rồi bị Đồng Úc Vu bóp cổ hoàn toàn chính là một giấc mộng. Bên tai còn có tiếng nức nở yếu ớt, cô ngẩng đầu ngắm nhìn bốn phía, phát hiện Đồng Úc Vu đã tỉnh, mặc quần áo sạch sẽ ngồi dựa vào đầu giường, mà bên cạnh giường, là Jenny quen thuộc cùng vị quản gia trẻ tuổi kia.

Đồng Úc Vu hai mắt sưng đỏ, một giọt nước mắt trượt xuống, dừng lại ở quai hàm tinh xảo của cô, Đồng Úc Vu ngẩng đầu nhìn thấy con mèo trắng nhỏ, tiện tay gạt đi vết ướt trên mặt. Cô có vẻ rất mệt mỏi, giọng nói thậm chí còn có chút khàn khàn: “Phong tỏa lãnh địa, không tiếc bất cứ giá nào, đem người kia tìm ra.”

Mạnh Dĩ Nhiên bước ra từng bước thật cẩn thận, nhảy lên giường sau dừng lại ở cuối giường, bởi vì không có làm rõ ràng tình huống, thậm chí không dám tới gần.

Nếu như bị Đồng Úc Vu bóp cổ là một giấc mơ, vậy thì cuộc tình tối hôm qua ……

Có phải hay không cũng là do mèo con động dục mà tự biên tự diễn cao trào trong đầu?

Khi Jenny nhìn thấy cô, không hiểu vì sao lại tức giận: “Ngươi đã ở trong phòng ngủ cả đêm, chẳng lẽ lại không có phát hiện ra nguy hiểm sao? Không nói bảo hộ tiểu thư, ngay cả cảnh báo cũng không biết sao?”

“Ngủ như một con lợn chết, nuôi một con thú cưng như ngươi thì có ích lợi gì?”

Mạnh Dĩ Nhiên bị chỉ vào cái mũi mắng, vẫn đang trong tình trạng không hiểu gì, đứng hình tại chỗ, không biết là chính mình bước sai chân trái hay chân phải.

Sau một khắc, Đồng Úc Vu dùng một giọng nói vô cùng đè nén, không vui hô: “Jenny.”

Jenny cúi đầu, một bên lau nước mắt, một bên nhích lại gần Đồng Úc Vu, ủy khuất kháng nghị: “Tiểu thư …… Tôi cũng đâu có nói sai ……”

Vẻ mặt của Đồng Úc Vu nhàn nhạt, sau khi nước mắt khô lại, ngoại trừ đôi mắt đỏ hoe, từ trên mặt cô lại tìm không ra dấu vết vừa mới khóc thảm.

Nàng giơ tay lên, trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi người, bỗng nhiên tát Jenny.

“Nó là ta nuôi.” Tiểu chủ nhân tôn quý của thành bảo không cần suy nghĩ tuyên thệ quyền sở hữu của mình, “không tới lượt ngươi đến giáo huấn.”

Jenny bị tát đến lệch mặt, quay đầu lại nhìn Đồng Úc Vu với vẻ mặt khó tin. Cái tát này thực ra cũng không nặng, Mạnh Dĩ Nhiên nhớ tới cô gái quý tộc có vết bầm tím trên cổ tay sau khi bị Đồng Úc Vu bắt lấy cổ tay trong bữa tiệc ngày hôm qua, so với cô ấy, khuôn mặt của Jenny thậm chí không có vết thương rõ ràng. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là Đồng Úc Vu chỉ đang làm bộ, hai tay của cô đang đặt ở trên đầu gối, có chút run rẩy, hiển nhiên cũng không phải cố ý thu lực, mà là lấy tình trạng hiện tại của cô, một tát này đã là dùng hết sức lực.

Ánh mắt của Mạnh Dĩ Nhiên từ hai tay đang run rẩy của cô rời đi, rơi xuống một khối trên vai cổ của cô.

Lúc này cô mới phát hiện, trên da Đồng Úc Vu có vài khối vết đỏ nhàn nhạt, đặc biệt là mảnh cánh hoa đào phía trên xương quai xanh, rõ ràng là “kiệt tác” do cô khắc chế không được lưu lại khi động tình đêm qua.

Tại thời điểm này, tất cả các manh mối đã được kết hợp lại, Mạnh Dĩ Nhiên rốt cục cũng hiểu được tình huống của toàn bộ sự việc ——

Cô thực sự đã biến thành người vào đêm qua, mơ mơ màng màng đem Đồng Úc Vu ngủ! Nhưng không biết tại sao, hôm nay cô lại lần nữa biến trở về mèo con!

Từ góc độ của Đồng Úc Vu, người đột nhiên xuất hiện đêm qua chẳng phải là giống như một cái hái hoa đạo tặc* sau khi ăn xong lau sạch liền chơi biến mất sao?

*hái hoa đạo tặc: da^ʍ tặc

Mạnh Dĩ Nhiên mắt tối sầm lại, bốn chân như nhũn ra, suýt chút nữa thực hiện động tác lộn nhào tại chỗ.

Đồng Úc Vu vươn tay kêu gọi cô, cô bước đi cùng tay cùng chân, rất giống người say rượu như giẫm lên không có điểm tựa đám mây, ước gì một bước ngã ba lần. Thật vất vả đi đến trước mặt Đồng Úc Vu, Đồng Úc Vu đưa cô ôm đến trong ngực.

“Ta sẽ không yêu cầu nó làm những việc thừa.” Đồng Úc Vu cũng không ngẩng đầu lên, dịu dàng vuốt ve mèo trắng nhỏ, lời nói lại là đối với hai cái người hầu bên cạnh, “về sau nói chuyện làm việc trước qua đầu óc.”

Jenny đưa tay che mặt buông xuống, thu hồi nước mắt, lấy ra tư thái của hầu gái chuyên nghiệp hành lễ: “Dạ, thưa tiểu thư.”

Đầu óc Mạnh Dĩ Nhiên rối bời, cô không ngừng kêu “meo meo” cố gắng giải thích, nhưng rõ ràng không ai trong ba người có mặt tại hiện trường có thể hiểu được lời tự thú của cô. Sau khi nhận rõ hiện thực, cô cụp hai cái lỗ tai xuống, ngẩng đầu đau lòng liếʍ láp đám mây đỏ trên xương quai xanh của Đồng Úc Vu.

Đồng Úc Vu ngăn trở miệng của cô, để cho Jenny cùng quản gia rời đi trước, sau đó lại chỉ vào cái mũi của cô nói “không thể.”

Cô dùng ngón tay xoa xoa dấu hôn bên trên xương quai xanh, nghiêm khắc dạy bảo con mèo con: “Đừng học thói quen xấu này.”

Mạnh Dĩ Nhiên khóc không ra nước mắt.

Cô nghĩ đến cái gì, nhảy ra khỏi giường, tìm cái bình thuốc cổ dài kia trên mặt đất còn không có được thu dọn đi, liền lớn tiếng gọi muốn nhắc nhở Đồng Úc Vu.

Nhưng Đồng Úc Vu thấy cô chơi cái bình chơi đến vui vẻ, liền dời đi lực chú ý.

Cô đưa bàn tay giấu dưới chăn bông ra và đưa nó lên ngang tầm mắt.

Thị lực của con mèo rất tốt, Mạnh Dĩ Nhiên liếc mắt liền nhìn thấy trên những ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của Đồng Úc Vu, có treo mấy sợi tóc dài màu bạc.

-------------

Meo meo khổ :))