Chương 18

Đồng Nhâm Thần dự định rời khỏi thành bảo trước để tránh đầu sóng ngọn gió.

Ba cái hung thủ đã biến mất không còn tăm tích, hết lần này tới lần khác Đồng Úc Vu vẫn còn sống khỏe mạnh, hiện tại toàn bộ lãnh địa thần hồn nát thần tính*, không có gì đảm bảo rằng hắn ta sẽ không bị phát hiện nếu vẫn còn tiếp tục ở lại.

*thần hồn nát thần tính: do điển tích thời Tiên Tần, quân Phù Kiên ở phương Bắc bị quân Tấn đánh bại, trên đường tháo chạy nghe tiếng hạc kêu, lại ngỡ là quân Tấn truy đuổi.

Nhưng trước khi rời đi, hắn phải lấy một ít tiền từ trên người Đồng Úc Vu.

Vừa lúc Đồng Úc Vu mời hắn cùng đi ăn tối, hắn biên cái cớ trước đó thật hay, vui vẻ dự tiệc.

Hôm nay thành bảo an tĩnh có chút quỷ dị, hắn đi từ phòng khách đi đến phòng ăn ở tầng một, nhưng dọc đường đi cũng không thấy một người hầu nào. Ánh đèn buổi tối chiếu những đốm sáng màu cam trên hành lang qua cửa sổ cao, Đồng Nhâm Thần cảm thấy không hiểu run lên, kéo áo khoác lên đi nhanh. Phía sau lưng hắn, bóng tối ăn mòn từng chút từng chút một, cho đến khi dấu vết cuối cùng của sự ấm áp bị triệt tiêu.

Hai ngọn nến được thắp sáng trong phòng ăn, chỉ sáng hơn hành lang một chút.

Chủ nhân thành bảo trẻ tuổi mặc một chiếc váy dài màu đỏ đen, mái tóc đen dài quăn xoắn che lỗ tai, càng làm cho gương mặt kia có vẻ càng thêm thanh tú tinh xảo. Cô nhìn lên, đôi đồng tử màu tím phản chiếu ánh nến, giống như một loại ngọc vô cơ nào đó, im lặng hoan nghênh khách đến thăm.

“Những nô ɭệ ngu xuẩn kia đâu rồi?” Đồng Nhâm Thần cố ý tăng âm lượng, “thật không thể tin được bọn hắn có thể lười biếng tới loại tình trạng này.”

Hắn vênh mặt vào chỗ, khi trải khăn ăn ra, khóe mắt liếc qua thoáng nhìn cánh cửa gỗ khắc hoa hồng kia, không biết đã lặng lẽ đóng lại từ bao giờ.

Đồng Úc Vu không có trả lời hắn, ánh mắt rơi vào ly rượu đỏ trên bàn. Đồng Nhâm Thần chỉ có thể gõ gõ cái bàn, lần nữa kêu: “Úc Vu? Cháu có đang nghe ta nói hay không?” Đồng Úc Vu quay ra nhìn hắn, hắn hắng giọng một cái hỏi: “Chú đang hỏi, những nô ɭệ thấp kém kia đâu?”

Đồng Úc Vu: “Bọn hắn không có ở đây.”

Đồng Nhâm Thần nhíu mày lại, cảm thấy không vui vì mình bị thờ ơ: “Vậy chú phải ăn như thế nào?”

Hắn nhìn lướt qua bàn, trên đĩa là một miếng bít tết đẫm máu, nhiều nhất chỉ có ba phần chín, không hề có chút nhiệt khí nào. Rượu trong ly nhìn khá ngon, trong vắn không có lẫn tạp chất, chỉ là cái màu sắc kia, không biết có phải nguyên nhân là do ánh nến hay không, trông đỏ đến có chút quá mức.

“Chú có thể không ăn.” Đồng Úc Vu bưng ly rượu lên, “cháu tìm chú qua đây, là vì có một ít chuyện muốn hỏi chú.”

Đồng Nhâm Thần ngồi thẳng người: “Cháu đang tỏ thái độ gì đó?” Nhưng phô trương thanh thế hổ giấy không có duy trì được bao lâu, hắn một lần nữa khom lưng: “Cháu muốn hỏi chú chuyện gì, khụ, ý của chú là, chú cảm thấy chính mình không có chuyện gì cần giấu diếm cháu.”

Xe lăn lăn lộn phát ra tiếng vang “ùng ục ục”, nguyên bản Đồng Úc Vu đang ngồi ở bên kia bàn ăn chậm rãi đến gần Đồng Nhâm Thần. Nếu như Đồng Nhâm Thần còn đầy đủ lý trí, sẽ phát hiện Đồng Úc Vu một tay cầm ly rượu, một tay đặt ở trên đầu gối, hoàn toàn không có ai đang đẩy xe lăn.

“Người kia là ai?” Đồng Úc Vu đi thẳng vào vấn đề, “Cô ấy bây giờ đang ở nơi nào?”

Đồng Nhâm Thần lắc đầu: “Người nào? Chú không biết cháu đang nói cái gì.”

Đồng Úc Vu híp mắt.

Tay cô lắc nhẹ chiếc ly thủy tinh, rượu vang đỏ trong ly lắc lư theo chuyển động của cô, mắt thấy đã leo lên thành cốc, chỉ kém một chút liền sẽ tràn ra ngoài. Cô dùng một chút kiên nhẫn cuối cùng mở miệng: “ Người đã xông vào phòng ngủ của cháu vào đêm tổ chức bữa tiệc trưởng thành.”

“Cái gì? Có người xông vào phòng ngủ của cháu trong đêm?” Đồng Nhâm Thần đưa tay sờ sờ cổ, nuốt một ngụm nước bọt, “xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao cháu không thông báo cho chú sớm hơn?” Hắn quan sát sắc mặt của Đồng Úc Vu: “Kia, vậy cháu…… Bọn hắn có làm hại tới cháu hay không?”

“Nếu như chú đang nói đến ba người đàn ông che mặt kia, thì bọn hắn không có.” Đồng Úc Vu dừng lại động tác trong tay, nhìn Đồng Nhâm Thần cười như không cười, “chú chỉ có thể tìm đến những phế vật như vậy sao?”

Đồng Nhâm Thần muốn nói chuyện, nhưng vừa mở miệng liền nhận ra dường như có thứ gì đó đang bóp nghẹt cổ mình, hắn cố gắng há to mồm, lại chỉ có thể phát ra tiếng vang “ô ô”. Đồng Úc Vu liền ở trước mặt hắn cách ba bước địa phương, hắn theo bản năng cầu cứu đối phương, nhưng là vươn tay lại bắt lấy khoảng không, cả người chật vật ngã từ trên ghế xuống, nặng nề quỳ trên mặt đất. Miếng bít tết đẫm máu kia trên bàn bị hắn liên lụy quét rơi xuống đất, đồ sứ vỡ vụn phát ra một tiếng “phanh” vang giòn, Miếng bít tết lăn đến bên cạnh đầu gối của hắn, máu loãng chảy ra bị vải vóc trên đùi hắn thấm hết.

Đồng Úc Vu nghiêng đầu: “Bộ dáng bây giờ của chú cùng lúc đó bọn hắn rất giống.”

Đồng Nhâm Thần ý thức được cái gì, khϊếp sợ trừng to mắt.

“Cháu càng ưa thích vẻ mặt bây giờ của chú hơn.” Rõ ràng là cô gái nhỏ trông lùn một đoạn khi chỉ có thể ngồi xe lăn, lúc này lại bởi vì người đàn ông đang quỳ, mới có thể chiếm cứ vị trí trên cao. Cô cúi đầu, nhìn xuống dáng vẻ chật vật của người dưới chân mình, khóe miệng rốt cục cũng lần đầu tiên nhếch lên độ cung kể từ khi bữa tối bắt đầu đến giờ. Cô nói thêm một câu giải thích trong tâm trạng vui vẻ: “Càng trắng ra, cũng càng chân thành.”

Đồng Nhâm Thần chịu đựng cảm giác ngạt thở ngẩng đầu, chỉ có thể nhìn thấy phía trên chiếc váy màu đỏ thẫm, cặp con ngươi màu tím lạnh như băng kia của cô. Lẽ ra đó là màu sắc mộng ảo nhất, nhưng lúc này, nó lại càng làm hắn sợ hãi hơn so với cả không biết bóng tối xung quanh.

Đôi mắt của Đồng Úc Vu xen lẫn chút thương hại: “Cho nên thật sự là cháu trách oan chú.” Bàn tay trên đùi cô từ từ nắm lại thành một nắm đấm: “Cô ấy không phải chú tìm đến.”

“Cũng phải, nếu như là chịu sự sai bảo của chú, thì cô ấy vì sao lại có thể chỉ là……”

Câu nói kế tiếp ngăn ở trong hai cách môi ửng hồng, Đồng Úc Vu đôi mắt thâm thúy, rơi vào ký ức không phân biệt được là vui mừng hay là thống khổ.

Đồng Nhâm Thần đang bới móc cái cổ không có vật gì, móng tay cào ra vài đường vết máu trên da, đều không có cách nào giảm bớt một chút cảm giác nghẹt thở. Nỗi sợ hãi trong lòng hắn đã lên đến cực điểm, hơi thở đứt quãng từ trong cổ họng trào ra kèm theo nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

Sự chú ý của Đồng Úc Vu bởi vậy bị gọi về, cô cúi đầu nhìn đối phương: “Thật có lỗi, cháu hẳn là nghĩ đến điều này sớm hơn.”

Đồng tử của Đồng Nhâm Thần đã có dấu hiệu lồi ra bên ngoài, hắn liều mạng dùng ngón tay chỉ vào cổ mình, hi vọng Đồng Úc Vu có thể nhìn thấy sự thống khổ của mình.

Vẻ mặt của Đồng Úc Vu nhàn nhạt, vươn tay đang nâng ly rượu ra.

Ly thủy tinh treo trên đỉnh đầu Đồng Nhâm Thần, sau một khắc, cổ tay mảnh khảnh lật nghiêng, rượu đỏ như máu lập tức đổ xuống, đập vào đỉnh đầu Đồng Nhâm Thần. Rượu vang mất kiểm soát chia thành nhiều luồng tiếp tục chảy xuống, trượt vào tai, hốc mắt, lỗ mũi, khóe miệng, rồi lại chảy ra ngoài.

Đồng Nhâm Thần ngơ ngác trừng mắt, diễn xuất một bữa tiệc thị giác thất khiếu đổ máu.

“Đây là loại rượu vang hàng đầu trong thành bảo, chú hẳn sẽ thích.” Đồng Úc Vu buông năm ngón tay ra, cái ly thủy tinh kia cuối cùng cũng cùng chiếc đĩa sứ làm bạn, vỡ tan thành nhiều mảnh, “chiêu đãi không chu đáo, chậm dùng.”

Nói xong, cô dựa lưng vào thành ghế, xe lăn lại bắt đầu chuyển động “ùng ục ục” ngay cả khi trong tình huống không có người thúc đẩy. Cừa nhà ăn lặng lẽ mở ra, giống như một người hầu trung thành tiễn chủ nhân rời đi, rồi tự động đóng lại sau khi bóng lưng Đồng Úc Vu biến mất.

Buổi đêm đen tối, lạnh lẽo nhất vừa mới trôi qua, trên hành lang ánh nắng ban mai từ phía đông chiếu vào, không phải chạng vạng hoàng hôn, mà là khoảng thời gian khi vạn vật còn chưa thức giấc.

Đồng Úc Vu trở lại phòng ngủ chính, trước tiên nhìn về phía bên cạnh gối đầu, xác nhận con mèo trắng nhỏ kia vẫn còn như cũ như lúc trước khi cô đi, với dáng ngủ tay chân chổng vó, thỉnh thoảng còn đánh tiểu khò khè (ngáy). Cô thả lỏng người, cởϊ áσ khoác, lặng yên không một tiếng động trở lại trên giường.

Động tĩnh có thể che giấu, nhưng nhiệt độ lại không thể, sự lạnh lẽo từ bên ngoài tiến vào cùng sự ấm áp trên người mèo trắng nhỏ hình thành đối lập rõ ràng. Đồng Úc Vu nằm xuống sau mới ý thức tới điểm này, cẩn thận di chuyển sang phía bên kia giường. Nhưng con mèo trắng nhỏ đang ngủ dường như cảm nhận được điều gì đó, bất mãn lật người lại, vùi vào cổ cô để sưởi ấm cho cô.

Rõ ràng bị lạnh đến không tự giác run lên, nhưng nó vẫn là duỗi ra chân trước, nhẹ nhàng khoác lên trên bờ vai Đồng Úc Vu.

Tiểu thư quý tộc tuổi trẻ hai mắt ngấn nước, nhích lại gần cúi người hôn lên trán con mèo trắng nhỏ, sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

——

Mạnh Dĩ Nhiên vô cùng chú ý hành động kế tiếp của Đồng Nhâm Thần, nhưng kẻ thủ ác xảo quyệt này thực sự đã tự sát để thoát khỏi sự trừng phạt trước khi Đồng Úc Vu động thủ, kém chút chết trong phòng ăn thành bảo. Sau khi bác sĩ của thành bảo cứu sống hắn ta, trạng thái tinh thần của hắn xảy ra vấn đề, vừa có người đến gần liền la hét đến khản cả giọng và điên cuồng đập đầu vô tường.

Mạnh Dĩ Nhiên không hề đồng tình, mà chỉ cảm thấy kẻ ác cuối cùng đã phải chịu quả báo.

Hai ngày sau, một người đàn ông lạ mặt đến thăm, nói là Đồng Nhâm Thần trước đó lấy danh nghĩa của Đồng gia, đưa con trai bị thương của hắn ta lưu ở chỗ anh ta dưỡng thương. Nhưng bây giờ số tiền mà Đồng Nhâm Thần lưu lại sắp hao hết, anh ta đến đây thành bảo để hỏi thăm sắp xếp tiếp theo.

Đồng Úc Vu lấy được thông tin danh tính của đối phương từ chỗ quản gia và gọi đối phương đến gặp.

Khi người đàn ông nhìn thấy Đồng Úc Vu, thật khó để có thể che giấu sự kinh diễm trong mắt, nhưng anh ta đã che giấu điều đó rất tốt, không có làm ra cử chỉ vô lễ.

Đồng Úc Vu ôm mèo trắng nhỏ, hỏi: “Nghe nói ngươi đang điều hành một bệnh viện tâm thần dưới danh nghĩa của ngươi?”

“Ai, để ngài chê cười.” Người đàn ông khom lưng, trả lời, “nhà bệnh viện tâm thần kia…… Ách, đã có mấy vụ ngoài ý muốn trước đó, tăng thêm quay vòng vốn không ra, gần nhất cũng định đóng cửa.”

“Đóng cửa?” Đồng Úc Vu nghiêng đầu, khóe môi treo nụ cười nhạt, “vậy nhiều đáng tiếc.”

Người đàn ông không quá chắc chắn: “Ý của ngài là……”

“Cần bao nhiêu tiền mới có thể tiếp tục làm?” Đồng Úc Vu dựa vào trong xe lăn, để cho người khác thấy không rõ biểu tình, “Cả chú và em trai của ta đều bị bệnh tâm thần khốn đốn, cần một bác sĩ chuyên nghiệp và môi trường để trợ giúp họ khôi phục.”

Người đàn ông trong nháy mắt vui mừng như điên: “Chúng tôi là đội điều trị bệnh tâm thần chuyên nghiệp nhất và chắc chắn có thể đáp ứng nhu cầu của ngài!” Anh ta dừng lại, lại cười lên: “Cần số vốn lưu động kỳ thật cũng không nhiều, với nguồn tài chính của ngài, rút ra một chút xíu liền đủ……”

Đồng Úc Vu gật đầu, dáng vẻ đơn thuần lại nghiêm túc: “Vậy thật sự là quá tốt.”

Sau khi người đàn ông vui vẻ rời đi, Đồng Úc Vu lại gọi tới quản gia.

“Chúng tôi đã bắt được hai kẻ tình nghi.” Quản gia cúi đầu báo cáo, “Chúng thuộc băng nhóm gϊếŧ người khét tiếng, ban đầu hoạt động ở phía tây, bị truy đuổi và chạy sang lãnh địa của chúng ta vì đã đắc tội đến một đại gia tộc nào đó.”

“Bọn hắn chịu vị kia sai bảo đến ám sát tiểu thư, hai người bị bắt phụ nhiệm tiếp ứng, mặt khác có ba người phụ trách hành động. Nhưng ba người động thủ kia đã mất liên lạc sau khi họ tiến vào thành bảo, đến nay bọn họ vẫn không rõ tung tích, bọn hắn cũng không biết ba người kia đã đi đâu.”

Nói đến đây, anh dừng lại một chút, lại tiếp tục nói: “Một trong những nghi phạm suy đoán rằng cả ba đã đạt thành sự thỏa thuận chung nào đó, thay đổi ý định trước khi ám sát, lấy trộm vàng bạc, bỏ lại họ rồi chạy mất.”

“Nhưng thuộc hạ không thể xác nhận điều đó, tất cả phải chờ đến sau khi mặt khác ba người bị bắt mới có thể biết.”

Đồng Úc Vu không có hứng thú với những thông tin này, dùng ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn một cách không kiên nhẫn.

Lưng quản gia khom đến càng thấp: “Về phần người đột nhập phòng ngủ của đêm hôm ấy …… thuộc hạ bất tài, cho tới nay vẫn chưa tìm ra manh mối.”

Đồng Úc Vu phát ra một tiếng “ân”, nghe không ra cảm xúc.

“Ra ngoài đi.”

Quản gia rời đi, Mạnh Dĩ Nhiên xoay người, đem chân trước khoác lên trên cánh tay Đồng Úc Vu nhẹ giọng an ủi.

Đồng Úc Vu gãi gãi cằm của cô, sau khi cùng cô chơi đùa trong chốc lát, liền nhấc Mạnh Dĩ Nhiên đặt lên trên bàn sách.

Mạnh Dĩ Nhiên đang cảm giác kỳ quái, chỉ thấy cô ấy lấy ra một cuốn sách từ bên cạnh và đặt nó trên đầu gối của mình.

Cuốn sách vô cùng nặng, với bìa màu đen tuyền, nó là cuốn sách có hình minh họa cơ thể người kỳ quái kia.

Mạnh Dĩ Nhiên vô ý thức có chút kháng cự đối với quyển sách này, nhưng Đồng Úc Vu đã đem nó lật sang một trang khác nào đó. Trang giấy kia mặt trên dày đặc đều là chữ, không có đường cong kỳ quái nào, con mèo trắng nhỏ thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng đột nhiên, cô nhận ra có điều gì đó không ổn trên trang sách, vừa nheo mắt lại, chỉ thấy Đồng Úc Vu đưa tay, chạm vào bốn sợi tóc dài màu bạc được kẹp vào bên trong trang sách.

Cô quay đầu nhìn về phía con mèo trắng nhỏ: “Ngươi muốn ở lại chỗ này chơi, vẫn là cùng ta đi một nơi?”

-------------

^_^,