Chương 20

Đã qua một thời gian kể từ bữa tiệc trưởng thành, tuy vẫn còn có vài tên hung thủ chưa bị bắt, nhưng thành bảo đã dần dần khôi phục bình tĩnh như xưa.

Chủ nhân trẻ tuổi của thành bảo trầm mặc kiệm lời không thích nói chuyện, con mèo trắng nhỏ mà cô nuôi nghiễm nhiên đã trở thành bá chủ trong nhà, đi đến đâu cũng đều ngẩng lên cái đầu nhỏ đáng yêu. Nhưng mấy ngày gần đây, mèo trắng nhỏ sức ăn biến lớn, nhưng tinh thần lại có chút uể oải, mỗi ngày thời gian ngủ còn dài hơn so với thời gian thức.

Đồng Úc Vu có chút lo lắng, thường xuyên gọi bác sĩ đến kiểm tra cho cô, nhưng Mạnh Dĩ Nhiên trong lòng lại có loại dự cảm ——

Cũng không phải là cô bị bệnh, mà là cô đang tích lũy năng lượng cho lần tiếp theo biến thành con người.

Việc may quần áo cho thú cưng đã trở nên phổ biến trong giới quý tộc, Đồng Úc Vu cũng đã ra lệnh cho hầu gái may cho cô một vài bộ, quần áo đã được đưa tới vào hôm nay, Mạnh Dĩ Nhiên miễn cưỡng đánh lên tinh thần, chịu đựng cơn buồn ngủ cùng Đồng Úc Vu chơi trò chơi thay đổi trang phục.

Jenny ở một bên hỗ trợ, nhưng Mạnh Dĩ Nhiên không cho cô đυ.ng vào, cô chỉ có thể làm chút việc nhỏ như đưa đồ vật và gấp quần áo.

Khi Đồng Úc Vu mặc một chiếc váy màu vàng nhạt vào cho con mèo trắng nhỏ, cô bỗng nhiên mở miệng: “Tiểu thư, con mèo này là cái a? Trông nó như đã trưởng thành, đoán chừng qua không được bao lâu liền phải động dục, chúng ta có nên thử tìm một con mèo đực cho nó hay không?”

Mạnh Dĩ Nhiên nghe xong, bất chấp Đồng Úc Vu, người vẫn còn đang giúp cô thắt dây lưng, đứng lên cong lưng và phát ra tiếng gầm gừ với Jenny.

Đồng Úc Vu đưa cô ôm trở về trong lòng cố định, cô ủy khuất ngẩng đầu, dùng lông tơ đi cọ cái cằm Đồng Úc Vu, đồng thời miệng bên trong không quên cáo trạng “meo ô meo ô”.

Cuối cùng chiếc váy cũng được mặc vào, chiếc váy bồng bềnh càng thêm làm nổi bật lên sự thông minh và dễ thương của chú mèo trắng nhỏ. Đồng Úc Vu cúi đầu làm chỉnh sửa cuối cùng cho cô, mái tóc đen dài buông xuống, cuốn theo sợi lông màu trắng trên người Mạnh Dĩ Nhiên.

Đồng Úc Vu nói: “Không cần, nó có ta là đủ rồi.”

Jenny cười khẽ một tiếng: “Làm sao có thể như vậy được?”

Cô vừa phân loại lại các quần áo khác vừa nói: “Chờ nó lại lớn lên một chút, nếu như nó vẫn còn không tìm được bạn tình, đoán chừng sẽ không quản được.”

Đồng Úc Vu quay đầu nhìn về phía cô, đôi mắt màu tím thâm thúy, khó có thể phân biệt được là đang vui hay đang tức giận, cô ấy mở miệng dường như muốn nói gì đó, nhưng còn chưa kịp lên tiếng, thì cửa phòng liền bị gõ vang. Thế là cô nhìn về phía cửa phương hướng: “Vào đi.”

Quản gia trẻ tuổi đẩy cửa bước vào, dừng lại ở vị trí cách đó hai mét xa hướng Đồng Úc Vu cung kính hành lễ: “Tiểu thư, buổi sáng tốt lành.”

Đồng Úc Vu dùng ánh mắt ra hiệu anh tiếp tục, quản gia không giấu được nụ cười trên môi, lấy ra một phần văn kiện: “Trước đó ngài để cho tôi giúp ngài đăng ký nhập học vào Học viện Pháp thuật Minh Lý, bên kia đã có phản hồi”.

“Đây là thư thông báo trúng tuyển mà bọn họ gửi tới”.

Anh tiến lại gần vài bước và đưa tờ giấy cho Đồng Úc Vu. Đồng Úc Vu tiếp nhận, Mạnh Dĩ Nhiên cũng tò mò ngóc lên cái đầu nhỏ, chen đến trước ngực cô cùng một chỗ xem. Dòng chữ trên giấy, như thường lệ, con mèo trắng nhỏ xem không hiểu, nhưng cô ấy có ấn tượng với huy hiệu trên đó, nó hoàn toàn giống hệt với tài liệu mà Đồng Úc Vu lấy từ trong tòa tòa tiểu tháp trước đó.

Jenny kịp phản ứng, xác nhận nói: “Học viện Pháp thuật Minh Lý? Là cái học viện ma pháp xếp hạng trước ba trong đế quốc sao?”

Quản gia mỉm cười hướng cô nhẹ nhàng gật đầu.

Jenny liền kích động đến tại chỗ nhảy dựng lên: “Ôi trời ơi, thần minh phù hộ!”

Cô cười một cách khoa trương, khóe miệng suýt chút nữa thì ngoác đến tận mang tai: “Tiểu thư, tôi nghe nói chỗ trường học ma pháp này đặc biệt lợi hại, lúc trước phu nhân không phải liền là học tập ở trong trường này sao? Những người được đào tạo trong đó đều là những ma pháp sư cao quý lại lợi hại, tiểu thư, ngài cũng phải trở thành một pháp sư đại nhân có thể thao túng ma pháp rồi!”

Quản gia trẻ tuổi bổ sung: “Khụ, hơn nữa điều kiện tuyển sinh của học viện này vô cùng nghiêm ngặt, không nhìn xuất thân, chỉ nhìn thiên phú ma pháp, chỉ có đạt tới yêu cầu thì mới xó khả năng được mời nhập học.” Nói lên cái này, quản gia có chút hơi nghi hoặc: “Tiểu thư, ngài từng tiến hành kiểm tra thiên phú ma pháp khi nào vậy? Là lúc trước khi tôi còn chưa có nhận chức, phu nhân đã vì ngài làm sao?”

Mạnh Dĩ Nhiên nổi hứng tò mò, dựng thẳng hai cái lỗ tai chăm chú nghe.

Cho nên trên thực tế, Đồng Úc Vu nhìn như nhu nhược lại là một ma pháp học đồ cao đẳng ẩn núp sao? Quả nhiên, nữ xứng có thể khiến cho nam chính trong tiểu thuyết quỳ liếʍ tuyệt đối không phải là một nhân vật đơn giản!

“Mẹ đã cho ta làm qua rất nhiều khảo nghiệm ma pháp.” Đồng Úc Vu cất kỹ thư thông báo trúng tuyển, “bất quá thật đáng tiếc, kết quả khảo nghiệm cho thấy ta hoàn toàn không có thiên phú ma pháp.”

Ngay khi những lời này nói ra, vẻ mặt của hai người trong phòng và con mèo đều đông cứng lại.

Quản gia biết anh nói cái gì đáng lẽ không nên nói, vẻ mặt có chút ngượng ngùng. Nhưng hắn vẫn là không quá tin tưởng, nhìn xem phần thư thông báo trúng tuyển kia, nói ra nghi hoặc: “Nhưng, nhưng sao……”

“Học viện Pháp thuật Minh Lý là do Minh gia thành lập, cách đây khoảng 300 năm, một vị tổ tiên Đồng gia nào đó đã cứu tổ tiên Minh gia lúc bấy giờ.” Đồng Úc Vu biết những gì anh muốn hỏi, trực tiếp mở miệng giải thích, “từ đó, Minh gia đã hứa hẹn, chỉ cần là con cháu Đồng gia, bất luận tuổi tác, giới tính, thiên phú cấp bậc, chỉ cần đăng ký, liền có thể thu được tư cách nhập học. Đó cũng là lý do tại sao mà năm đó mẹ ta được nhập học.”

Cô duỗi tay, đem thư thông báo trúng tuyển đưa cho Jenny: “Cất nó đi, chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta xuất phát đi minh lý.”

Jenny hoàn hồn, che miệng: “Ngày mai sao?”

Đồng Úc Vu ngẩng đầu: “Có vấn đề gì sao?”

Jenny liền vội vàng lắc đầu: “Không có!”

Nàng tiếp nhận thư thông báo trúng tuyển, cẩn thận từng li từng tí nâng trong tay: “Tôi, vậy tôi xuống dưới chuẩn bị.”

Quyết định của Đồng Úc Vu là không thể nghi ngờ, sau khi Jenny rời đi, cô lại đơn giản bàn giao cho quản gia an bài các công việc lớn nhỏ của thành bảo sau khi cô nhập học. Cuối cùng thì mọi chuyện cũng được sắp xếp ổn thỏa, trong phòng ngủ chính chỉ còn lại tiểu thư quý tộc cùng con mèo trắng quý giá kia của cô.

Mạnh Dĩ Nhiên tìm thấy cơ hội, dựa vào vòng tay cô và ngẩng đầu lên kêu hai tiếng “meo meo”.

Cuộc trao đổi vừa rồi giữa Đồng Úc Vu và quản gia cũng không có không đề cập đến việc liên quan tới an bài cô, cô suy đoán Đồng Úc Vu có tỉ lệ rất lớn sẽ đem cô cùng một chỗ mang đi, nhưng không đợi được chính miệng Đồng Úc Vu hứa hẹn, cô vẫn còn có chút không yên tâm.

Đồng Úc Vu nắm lấy một cái chân trước của cô: “Bác sĩ trong thành bảo không tốt, sau khi đến Minh Lý, ta sẽ tìm một vị Quang Minh pháp sư trị liệu cho ngươi.”

Mạnh Dĩ Nhiên vẫn còn nhớ, trước đó mời Quang Minh pháp sư đến chữa trị cho Đồng Úc Vu, thành bảo đã phải bỏ ra rất lớn một khoản tiền.

Cô cảm thấy chính mình không có bị bệnh, thực sự không cần tiêu tốn khoản tiền này uổng phí, thế là cô từ trong vòng tay của Đồng Úc Vu nhảy xuống đất, nhảy tới nhảy lui trên mặt đất, muốn biểu đạt sức khỏe của chính mình rất tốt.

Mạnh Dĩ Nhiên không chắc mình đã diễn đạt ý rõ ràng chưa, nhưng Đồng Úc Vu nhìn xem con mèo trắng nhỏ chổng mông lên nhảy tới nhảy lui trên mặt đất, váy trên người Đồng Úc Vu cũng xuất hiện lay động, rõ ràng là đang nín cười, liền đôi đồng tử màu tím kia đều bị ý cười vựng nhiễm đến sáng lóng lánh.

Con mèo trắng nhỏ có chút thất bại, bất quá lần này cũng không tính hoàn toàn vô dụng. Cô uể oải dừng lại động tác, nằm sấp ở trên thảm ngáp một cái, chỉ chốc lát sau, cơn buồn ngủ bị đè nén xông lên tới, cô miễn cưỡng trợn tròn mắt, cái đầu nhỏ gật gù liên tục do buồn ngủ.

Đồng Úc Vu ôm cô vào chiếc đệm êm ái, cất giọng ấm áp nói "ngủ đi", Mạnh Dĩ Nhiên liền ném đi mọi điều cố kỵ, mặc kệ chính mình rơi vào mộng đẹp.

Sau khi cô hô hấp đều đặn, Đồng Úc Vu đi đến bên giường, cầm lấy vật trang trí hình nón màu vàng kia, đi tới bức tranh trang trí trên bức tường phía bắc.

Cánh cửa bí mật được mở ra lại đóng lại, trong phòng ngủ chính rộng lớn, chỉ còn lại có tiếng hít thở nhẹ nhàng của con mèo trắng nhỏ đang ngủ ngon lành trên chiếc đệm êm ái.

----------

*_*" Qua làm xong xong quên lưu (a)