Chương 21

Cung điện dưới lòng đất hoàn toàn như trước đây âm u tĩnh mịch, giống một con thú khổng lồ đang nằm bò, chỉ có khi chủ nhân đi đến mới mở mắt ra, lộ ra con ngươi như mặt trăng mỏng.

Vẫn còn là cầu thang đó, cùng một chiếc đèn l*иg và căn phòng với chiếc quan tài pha lê to lớn, chỉ là lần này, tiểu thư quý tộc chỉ ngừng lại ở cửa ra vào hai giây, cách thật xa nhìn thoáng qua người phụ nữ trong quan tài, liền tiếp tục cất bước, đi hướng bóng tối càng đè nén hơn.

Càng đi vào chỗ sâu, ánh sáng càng tối. Đá sỏi trên mặt đất có thể nhìn thấy khắp nơi, hầu hét đèn tường hai bên đều bị hư hỏng, đống đổ nát của tòa nhà chất thành đống chiếm hơn một nửa diện tích lối đi, đập vỡ ra những vết nứt dữ tợn ở trên vách tường. Thỉnh thoảng, trong khe nứt phát ra vài tiếng động “sột sột soạt soạt”, đó là những sinh vật kém cỏi không thể nhìn thấy ánh sáng trong bóng tối.

Trong một hoàn cảnh như vậy, những người bình thường không nói bị dọa sợ, nhưng cũng tuyệt đối không cách nào có thể bình tĩnh được như vậy.

Mà Đồng Úc Vu bước đi vững vàng.

Chân váy sạch sẽ của Đồng Úc Vu xẹt qua mặt đất, nhẹ đến mức dường như không có trọng lượng. Ngọn đèn dầu được cô cầm trên tay, thậm chí liền một chút rung nhẹ đều không có.

Suốt quãng đường đi xuống, qua nhiều đống đổ nát khác nhau, cô đạp trên phế tích, cuối cùng cũng đến một không gian thoáng đãng nơi có chỗ có thể đặt chân.

Ngọn đèn dầu được đặt tới trên mặt đất, phía dưới ánh đèn vàng mờ ảo, ở góc tường thình lình xuất hiện một bộ bộ xương tàn. Nhìn từ khung xương, hẳn là một vị người đàn ông cao lớn trước khi chết, chiếc áo choàng pháp sư rộng rãi được thêu hoa văn phức tạp đang mặc trên người cho thấy rất có thể anh ta đã từng có thể là một vị ma pháp sư cường đại.

Nhưng một vị tồn tại tôn quý này, sau khi chết thế mà bị vứt bỏ ở nơi sâu nhất của cung điện dưới lòng đất, thậm chí còn không được chôn cất đàng hoàng.

Đồng Úc Vu khóe miệng có chút giật giật, khuôn mặt thường xuyên không lộ biểu cảm gì, hiện tại lại lộ ra một tia chán ghét hiếm thấy. Ánh mắt của cô rơi vào bộ đồ mà bộ xương đang mặc kia, vung tay một cái, một cái huy hiệu bằng sắt màu đen to bằng nắm tay trẻ con cùng một cây trâm cài nho nhỏ màu vàng bay ra từ dưới quần áo, lơ lửng ở trước mặt cô.

Cây trâm cài màu vàng có hình mảnh dải dài, tạo hình nhìn giống một chuỗi ký tự, mà huy hiệu bằng sắt màu đen dày nặng nội liễm, mặt trên khắc họa tiết mặt trời và mặt trăng. Đồng Úc Vu chỉ đơn giản là liếc nhìn hai lần, nhưng không có chạm vào, cô trực tiếp đem đồ đạc ném vào khoảng không.

Đạt được mục đích, cô xoay người muốn rời đi, một giây trước khi đi, cô thoáng liếc mắt nhìn thấy có cái gì đó khác thường.

Cô dừng bước lại, híp mắt một lần nữa nhìn về phía bộ xương khô kia, quả nhiên nhìn thấy một vài cọng cây nhỏ màu xanh mờ nhạt ở bên cạnh eo của khung xương.

Đồng Úc Vu nhíu mày, ngay sau đó, cả bộ xương đã bị lật tung sang một bên. Không có bộ xương che chắn, một quả hình tròn có màu xanh biếc, đại khái to bằng quả đào mật, xuất hiện ở trước mặt Đồng Úc Vu. Màu sắc của trái cây vô cùng đều đặn, đẹp như một viên ngọc lục bảo hoàn mỹ, chỉ có duy nhất một khuyết điểm là trên lớp da có một mảnh có kích thước bằng ngón tay trỏ người trưởng thành, dấu vết có màu sắc hơi nhạt hơn do với xung quanh, như một vết sẹo mới lành không lâu.

Trái cây bị một lực lượng vô hình giữ chặt, một giây sau, nó đã xuất hiện trong lòng bàn tay của Đồng Úc Vu.

Đồng Úc Vu khóe môi cong lên một nụ cười lạnh lùng, ánh mắt nhìn trái cây tràn đầy sự khinh thường, tựa như kẻ chiến thắng nhìn bại tướng năm xưa, không cách nào bố thí sự tôn trọng càng nhiều một chút.

Cô giơ tay lên, dường như muốn đem trái cây vứt xuống dưới lòng bàn chân, lại ở một giây cuối cùng do dự, dừng lại động tác.

Cũng may cuối cùng, nó vẫn là đi theo Đồng Úc Vu an toàn trở về phòng đặt quan tài pha lê kia.

Gian phòng vẫn là bộ dáng quen thuộc kia, tế đàn cùng với rãnh máu khô cạn nứt nẻ, duỗi ra ngón tay khô gầy chỉ hướng chiếc quan tài pha lê ở trung tâm gian phòng. Một người phụ nữ nằm lẳng lặng trong quan tài pha lê, người phụ nữ nhắm mắt với vẻ mặt thanh thản, trên mặt có một vết sẹo vắt ngang, dọc theo từ huyệt thái dương bên trái kéo thẳng sang bên phải của góc hàm dưới.

Nếu như không nhìn vào bộ ngực không có chút nào chập trùng của người phụ nữ, vẻ ngoài sinh động sẽ khiến người ta lầm tưởng rằng cô chỉ đang rơi vào một giấc mơ hạnh phúc nào đó.

“Mẹ.” Đồng Úc Vu mở miệng kêu gọi.

Cô đi đến trước quan tài pha lê, nhưng không có mở ra cái nắp, nói chuyện với xác người phụ nữ qua vách pha lê mờ ảo: “Đoán xem con đã tìm thấy cái gì.” Cô giơ trái cây màu xanh ngọc trong tay lên, đáy mắt xẹt qua ý cười nhàn nhạt: “Nhìn, nó còn rất tốt, không có bị con bóp nát.”

“Người khi đó thật không nên tức giận như vậy.”

Căn phòng trống rỗng mà yên tĩnh, và không có bất kỳ âm thanh nào trả lời cô.

Đồng Úc Vu cũng không ngại, tiếp tục chính mình độc thoại: “Con muốn tạm thời rời khỏi thành bảo một thời gian. Có chuyện người nói rất đúng, con thật vô dụng. Bất quá…… Con sẽ không một mực làm người thất vọng. Con sẽ đi đến trường học mà người đã học tập trước kia, học tập năng lực nắm giữ ma pháp ở nơi đó, có lẽ lần sau gặp mặt, thì con đã có thể chân chính phục sinh người”.

Bàn tay còn lại của cô trèo lên quan tài pha lê và ấn các đầu ngón tay vào vách để miêu tả hình dáng của thi thể phụ nữ: “Người nhất định cũng rất chờ mong a, có thể một lần nữa trở lại bên cạnh con”.

Có tiếng gió mỏng manh từ sâu trong lòng đất truyền đến, ngọn lửa đèn dầu đột nhiên nhảy lên mấy lần, bên trong gian phòng càng thêm mờ tối. Trái cây nằm yên lặng trong lòng bàn tay của Đồng Úc Vu phát ra ánh sáng màu xanh lục, trở thành tồn tại sáng nhất ở đây.

Đồng Úc Vu hoàn hồn, quay đầu nhìn nó một cái, sau đó chậm rãi đứng lên.

Cô tùy ý đặt trái cây lên nắp quan tài bằng pha lê, nhưng lại phát hiện trái cây treo ở trên l*иg ngực thi thể, như được người phụ nữ ôm vào trong ngực, cô liền cau mày, bất mãn bước về phía trước, cố ý đem trái cây xê dịch tới dưới chân của xác người phụ nữ.

“Cho đến lúc đó, thì để nó trước bồi tiếp người đi.” Đồng Úc Vu lùi lại hai bước, hài lòng nhìn kiệt tác trước mặt, “nếu như vậy có thể để người vui vẻ hơn”.

Cô nhìn về phía thi thể nữ tử, vươn hai tay ôm lấy quan tài pha lê, cùng mẹ của mình cách không ôm ấp. Sau khi tựa đầu vào lòng nữ tử, Đồng Úc Vu khóe miệng lộ ra mỉm cười.

“Hy vọng rằng đến lúc đó, người đã từ bỏ ý định ngu ngốc đó.”

“Con của mẹ, chỉ có thể có một người là con.”

Cách không ôm ấp kéo dài ròng rã hơn một phút đồng hồ, Đồng Úc Vu mới buông tay ra.

“Con phải đi.” Cô vẫy tay chào từ biệt với thi thể nữ nhân, một lần nữa nhấc đèn dầu trên mặt đất lên, “bằng không mèo của con có thể muốn tỉnh.”

“Con nhớ con đã đề cập đến nó với người, nó tính tình không tốt, lại rất dính người. Nếu như nó tỉnh lại không nhìn thấy con, nó sẽ kêu ‘meo meo’ cả ngày. Con không phải ghét bỏ nó ồn ào, ân…… Người biết, thú cưng hẳn là có dáng vẻ của thú cưng, con đang huấn luyện nó. Bằng cách này, có lẽ người liền sẽ không cảm thấy nó rất chán ghét, khi nhìn thấy nó sau này”.

Nhận thấy mình nói quá nhiều, Đồng Úc Vu có chút xấu hổ che miệng.

Cô nhấc váy lên, uốn gối hướng quan tài pha lê thi lễ một cái, không chậm trễ hơn nữa, cô quay người đi về phía lối ra. Khi đi tới cửa, cô thực sự nhịn không được, vịn khung cửa quay đầu: “Nó thật sự rất đáng yêu, nếu như có thể mà nói, con hy vọng người có thể tiếp nhận nó”.

Khuôn mặt của thi thể nữ nhân bị che khuất sau vách pha lê mờ ảo, mơ mơ hồ hồ thấy không rõ lắm.

Đồng Úc Vu lại không hiểu bắt đầu vui vẻ, ngay cả rời đi bước chân đều trở nên nhẹ nhàng.

-------------

Thay đổi bản đồ trong chương tiếp theo ~ (Vân Đóa Đường)

------------- **"