Chương 47

Editor: TulaBachu1316

Đường Tự Lập nói: “Gặp nhau ở trạm xe buýt, chú Phạm thấy con một mình không có nơi nào ăn cơm, gọi con đến nhà bọn họ ăn cơm, sau đó con nói con có rất nhiều sách, tiểu Tạ muốn mượn sách của con, liền đến đây.”

“Chú Đường, xin chào, cháu tên Tạ Bạch Lộ.” Tạ Bạch Lộ vội đứng dậy chào hỏi sư trưởng Đường.

Sư trưởng Đường nhìn nhìn cô gái trước mặt, mặc dù không tính là cao ráo, nhưng không gầy gò chút nào, liền cảm thấy khá tốt, ông ấy cười nói: “Tiểu Tạ ngồi đi, ngồi đi, đừng khách sáo.”

Đường Tự Lập nói: “Cha, cha đã ăn chưa? Nếu chưa ăn thì cùng ăn chút đi, tay nghề của tiểu Tạ rất giỏi.”

Sư trưởng Đường vẫn thực sự chưa ăn cơm trưa, hơn nữa đồ ăn trước mặt xem ra thực sự khá ngon, liền trực tiếp ngồi xuống, nói: “Được, ăn một bát.”

Chiến sĩ lập tức rửa tay, xới một chén cơm lớn cho sư trưởng Đường, ông ấy gắp một miếng thịt lớn, vừa ăn vừa nói: “Tiểu Tạ, tay nghề của cháu theo kịp đầu bếp của chúng ta rồi.”

Đường Tự Lập vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Con không nói sai chứ? Cha, cha còn chưa nếm thử món cá kho mà tiểu Tạ làm, đó quả là một món ăn ngon!”

Sư trưởng Đường gật gật đầu, “Có cơ hội muốn nếm thử.”

Đường Tự Lập lập tức nói: “Cha, buổi tối cha có ở nhà không?”



“Có.”

Đường Tự Lập nhìn về phía Tạ Bạch Lộ, “Để cha tôi kêu người đem ít cá tươi về, thêm ít xương sườn hoặc móng giờ lợn, buổi tối cũng kêu chú Phạm bọn họ qua, mở một bình rượu ngon, cũng coi như là bữa cơm chia tay cô, có được không?”

Tạ Bạch Lộ sững sờ, một lát sau mới nói nhỏ: “Cậu mợ tôi không chắc là có thời gian…”

Đường Tuấn Sơn vừa nhìn sắc mặt con trai liền biết trong lòng tiểu tử này đang nghĩ gì, thấy Tạ Bạch Lộ có ý từ chối, vội nói: “Cái này thì dễ, tiểu Trình!”

“Có!” một trong hai chiến sĩ trẻ lập tức chạy qua.

“Đi gọi điện thoại cho chủ nhiệm cấp 2 Phạm Bảo Mộc của xưởng dược, nói tối nay mời bọn họ đến ăn cơm, đi mau về mau!” sư trưởng Đường vừa nhìn là biết tính cách nôn nóng.

Tạ Bạch Lộ có thể phản bác Đường Tự Lập, nhưng đối với Đường Tuấn Sơn lại không có dũng khí lớn như vậy.

Đường Tuấn Sơn là quân nhân ở tuổi này đều đã từng ra chiến trường, trên người mang khí chất lạnh lùng, hơn nữa những người này đều là anh hùng chân chính, Tạ Bạch Lộ từ tận đáy lòng vô cùng tôn kính bọn họ.

Tạ Bạch Lộ làm nhiều phần thức ăn buổi trưa, vốn định để lại một phần cho bữa tối của Đường Tự Lập, nhưng sau khi Đường Tuấn Sơn quay về, những đồ này chỉ vừa đủ ăn, món nào cũng ăn sạch sẽ.

Chiến sĩ còn hâm nóng một ít màn thầu bột ngô, Đường Tuấn Sơn cầm hai cái chám với nước thịt ăn hết sạch.