Chương 1

Trên mảnh đất Giang Thành tấc đất tấc vàng, một tòa biệt thự có thể được xem là tòa biệt thự siêu cao cấp trong vùng đang đèn đuốc sáng trưng. Hai bên cửa có hai hàng người, đang quy củ đứng chờ đợi nam chủ nhân sẽ trở về nhà lần đầu tiên sau tân hôn.

Một chiếc Knight XV* giống như một con quái vật khổng lồ trong bóng đêm lái vào cổng biệt thự.

*Knight XV: Là chiếc SUV siêu sang bọc thép chống đạn. Đây là xe của hãng xe Conquest Vehicle. Conquest lần đầu tiên cho "ra lò" một chiếc Knight XV là vào năm 2008. Xe được sản xuất với số lượng cực kỳ giới hạn, chỉ có 100 chiếc trên toàn Thế giới và khách hàng đều phải đặt trước. Conquest Knight XV nguyên bản được rao bán khoảng 800.000 USD tại thị trường Mỹ, tương đương khoảng 17,85 tỷ đồng Việt Nam.

Chiếc xe việt dã ngoại hình cấp bậc quái vật cực kỳ có lực công kích, khiến cho người đàn ông bước xuống từ ghế lái càng trở nên cao lớn, mạnh mẽ.

Anh mặc một bộ âu phục màu đen, dung mạo cực kỳ xuất chúng, vẻ mặt lười biếng. Tùy tiện đưa tay lên vuốt tóc, để lộ ra mỹ nhân tiêm*. Ngón tay luồn vào trong mái tóc đen đẹp đến mức khó tin. Ngón tay mảnh khảnh, các đốt ngón tay rõ ràng, các mạch máu nhợt nhạt ẩn dưới làn da trắng mỏng manh. Nói là một tác phẩm nghệ thuật cũng không quá đáng, ngay cả phần cổ tay lộ ra dưới cổ tay áo cũng rất hoàn mỹ.

*Mỹ nhân tiêm: Là mép tóc ngay giữa trán dài xuống một tý hơi giống chữ M và đối xứng 2 bên, trong nhân tướng học "mỹ nhân tiêm" còn thường được gọi là kiểu tóc mỹ nhân vì những cô gái nào có dấu hiệu này đều có khuôn mặt rất xinh đẹp. Nếu nam giới có dấu hiệu này thường là người phong lưu đa tình, có tính cách vội vàng, bộp chộp, háo thắng và rất tò mò.

Đứng ở trước hàng người đứng chờ, ánh mắt của Hi Tửu dừng lại trên tay của Tạ Tứ một chút. Cô cười nhẹ, chủ động chào đón: "Anh đã trở lại."

Cô không đến quá gần Tạ Tứ. Cho dù cô đã là vợ của anh kết hôn được hơn một tháng, cho dù tình yêu và sự nhớ nhung trong mắt cô đã tràn cả ra ngoài.

Nhưng cô vẫn khéo léo kiềm chế, đây là quy tắc ứng xử cơ bản nhất của con dâu đại gia tộc nên có.

Tạ Tứ liếc nhìn cô dâu nhỏ được ông cụ nhà anh hết sức khen ngợi. Đôi mắt màu hổ phách dừng lại trên người cô, sau đó liền buồn chán dời đi.

Anh thờ ơ đáp một tiếng, đi qua trước mặt cô.

Hi Tửu lập tức đuổi theo. Quản gia mang theo những người khác yên lặng đi phía sau cô.

Cả đoàn người đi như vậy khiến cho người khác có cảm giác giống như hoàng đế thời xưa đưa các phi tần và cận thần của mình đi xuất hành.

Thức ăn đã chuẩn bị xong. Những món ăn thượng hạng với đủ màu sắc và hương vị bày đầy trên bàn dài, nhưng Tạ Tứ không thèm liếc mắt một cái, đút tay vào túi quần, đi thẳng lên lầu hai.

Trong mắt Hi Tửu rất nhanh lóe lên một loại cảm xúc không rõ ràng, sau đó cô cúi đầu xuống, lẳng lặng đi theo Tạ Tứ lên

lầu.

Tạ Tứ chân dài, Hi Tửu bước đến cửa phòng ngủ chính, anh đã cởϊ áσ khoác ngoài, ngồi trên ghế sô pha bên cửa sổ. trên tay nghịch một món đồ trang trí. Đôi mắt đào hoa khẽ nhìn người phụ nữ nhỏ bé ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Giang Thành có không ít thiên kim tiểu thư danh môn. Từ nhỏ đã phải rất nỗ lực trải qua các cuộc huấn luyện tẻ nhạt và nghiêm khắc để được gả vào nhà họ Tạ. Gia đình bình thường có nằm mơ cũng muốn chọn một trong các vị thiên kim này làm hiền thê lương mẫu. Nhưng giữa những ứng cử viên xuất sắc nhất, cuối cùng con dâu trưởng của nhà họ Tạ vậy mà lại là cô con gái nhỏ nhà họ Hi không hề tầm thường này được.

Có điều không thể phủ nhận rằng, bất luận là dung mạo hay dáng vẻ, cô thực sự là cô gái đẹp nhất mà Tạ Tứ từng nhìn thấy.

Ánh mắt của Tạ Tứ quét từng li từng tí trên người cô, từ mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ, cho đến chiếc váy nhung dài màu tím sẫm ôm sát cơ thể cô, cuối cùng là chiếc quần tất màu đen lộ ra dưới làn váy.

Cười khẽ một tiếng.

Cô là nữ tu sĩ sao?

Khiến cho người khác nhìn vào hoàn toàn không có chút hứng thú nào.

“Tắm chưa?” Tạ Tứ mở miệng hỏi. Giọng nói chậm rãi phiêu đãng mang theo hương thơm khuếch tán trong không khí khiến cho vô số người phụ nữ mềm nhũn cả chân.

Hi Tửu ngoan ngoãn trả lời: "Tắm rồi."

“Thuốc thì sao?” Tạ Tứ lại hỏi: “Đã uống chưa?"

Thuốc thúc giục mang thai.

Ngay cả ngày anh về nhà cũng là kỳ rụng trứng của Hi Tửu, đã bảo trợ lý sắp xếp ổn thỏa rồi.

"Em uống rồi."

Tạ Tứ nhận được câu trả lời khẳng định, ném đồ đạc lên bàn: "Lại đây."

Hi Tửu vâng một tiếng, đi đến gần Tạ Tứ.

Tạ Tứ vỗ nhẹ lên chân anh, ra hiệu cho cô ngồi xuống. Hi Tửu nghe theo.

Hi Tửu lặng lẽ ngồi trên đùi anh, sống lưng ưỡn thẳng, hai tay đặt trên đầu gối, ánh mắt lấp lánh giống như một học sinh tiểu học, lại giống như một liệt nữ trung trinh.

Đau đầu.

Vỗ nhẹ cái eo của cô: "Đứng lên, tôi đi tắm trước."

Đôi lông mi của Hi Tửu rũ xuống, lộ ra vẻ mặt "Có phải cô đã làm sai cái gì không", cô đơn nhưng vẫn nghe lời đứng dậy, đứng sang một bên.

Tạ Tứ không ngại ngùng cởi bỏ chiếc áo sơ mi trắng trước mặt Hi Tửu, để lộ phần thân trên của mình, để lại một câu “Cởϊ qυầи áo, chờ tôi trên giường.” Sau đó đi vào phòng tắm.

Chờ anh mặc áo choàng tắm bước ra, Hi Tửu đã thực sự nằm trên giường như lời anh nói. Tạ Tứ nhìn thấy cô đã gấp gọn gàng bộ quần áo "Nữ tu sĩ", đặt trên ghế nhỏ.

Không nói nên lời.

“Thả tóc xuống.” Tạ Tứ nhìn thôi đã cảm thấy đau da đầu.

“Vâng.” Tuân theo mệnh lệnh của ông xã vô điều kiện cũng là một phần của bài huấn luyện. Hi Tửu lập tức ngồi dậy, xõa tóc xuống.

Tạ Tứ phát hiện ra một vấn đề mới: "Em đang mặc cái gì vậy?"

“Đồ lót.” Giọng điệu của Tạ Tứ có chút nghiêm túc, Hi Tửu giống như là đứa nhỏ đã làm sai chuyện, chột dạ, giọng nói càng ngày càng nhỏ: “Giữ ấm.”

Đồ lót có thể giữ nhiệt = Đồ lót giữ nhiệt = Đồ bộ giữ nhiệt.

Còn là màu hồng nữa.

Tạ Tứ thực sự muốn chụp một bức ảnh của Hi Tửu, để cho mọi người có thể nhìn thấy người phụ nữ đầu tiên nằm trên giường đợi anh, vậy mà lại mặc một bộ quần áo giữ nhiệt màu hồng.

Hi Tửu hình như nhìn thấy anh mất hứng, cho nên vén chăn bông lên: "Anh đừng tức giận. Em cũng chuẩn bị cho anh một bộ."

Tạ Tứ nhìn bộ quần áo dài giữ nhiệt màu xám còn rất tri kỷ được xếp thành hình dáng con người trong chăn.

Wow, anh cũng có.

Tạ Tứ thật sự không thể không cười.

Thật sự rất vui.

Tạ Tứ hít sâu một hơi, cầm bộ quần áo giữ nhiệt màu xám đặt qua một bên, giọng nói tràn đầy ý tứ mỉa mai: "Cảm ơn."

"Không có gì, đó là điều em nên làm."

Tạ Tứ giương mắt chống lại ánh mắt trong suốt vui vẻ của Hi Tửu.

Anh không phải là cưới một đứa ngốc đó chứ?

Để Hi Tửu nằm xuống, Tạ Tứ cũng nghiêng người đè xuống. Sau đó anh liền rất nhanh phát hiện anh căn bản không thể nào ra tay được. Người phụ nữ dưới thân anh cứng ngắc như một cái xác ướp.

Thấy anh đang nhìn mình, cô còn nở nụ cười cổ vũ anh tiếp tục, nhưng vì khẩn trương cho nên nụ cười có chút run rẩy.

Con mẹ nó làm sao mà tiếp tục đây?

Tạ Tứ ngồi dậy, điều chỉnh tâm lý, cúi đầu nhìn gương mặt vừa cười vừa run rẩy của Hi Tửu.

Nhắm mắt lại, nghĩ ra một cách: “Em lật người lại."

Trong nháy Hi Tửu hiện lên chút không hiểu, giống như chưa từng nghe qua tư thế lật người lại như vậy, còn muốn hỏi Tạ Tứ chi tiết một chút, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của Tạ Tứ làm cho hoảng sợ, đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng nằm úp sấp lại.

Nhìn Hi Tửu đông cứng giống như một con cá bị bỏ quên trong góc tủ lạnh.

Tạ Tứ: ....

Hi Tửu cảm nhận được người trên người trở mình, cô quay đầu lại nhìn Tạ Tứ, vẻ mặt cực kỳ mờ mịt: "Làm sao vậy?"

“Không muốn làm.” Tạ Tứ lạnh lùng đứng dậy, tiện tay cầm lấy quyển sách, dựa vào đầu giường: “Em ngủ trước đi.”

Viền mắt Hi Tửu từ từ đỏ lên: "Xin lỗi, đều là lỗi của em."

Tạ Tứ nhíu mày: "Nằm xuống, che ánh đèn."

Những bóng mờ rơi trên trang sách lay động, Tạ Tứ nghe thấy âm thanh nức nở cực kỳ đè nén của Hi Tửu, liếc mắt nhìn cô. Cô đang dùng bộ dạng của người phụ nữ mà anh ghét nhất, ánh mắt chứa đầy sự thâm tình nhìn anh, những giọt nước mắt trong suốt tí tách rơi xuống. Gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt.

Tạ Tứ không có thói quen thương hương tiếc ngọc. Vẻ mặt chán nản, giọng nói nhàn nhạt: "Bọn họ không nói cho em biết tôi ghét nhất là loại phụ nữ nào sao?"

Câu nói này thật sự có tác dụng. Hi Tửu sợ tới mức lập tức cắn chặt môi dưới, cơ thể mảnh mai run rẩy, nhưng không dám phát ra tiếng động, cũng không dám nhìn anh khóc lóc nữa, xoay người trốn vào trong chăn bông, còn sợ hãi Tạ Tứ sẽ ghét bỏ mình quấn mình thành một cái kén.

Tạ Tứ nhíu mày tiếp tục đọc sách.

Sau khi kết hôn, anh nghe người ta nói, Hi Tửu đã thích anh từ rất lâu rồi. Vì vậy mới liều mạng vượt qua bài kiểm tra của nhà họ Tạ. Một mặt là vì nhà họ Hi, một mặt cũng là bởi vì tâm tư của mình.

Nếu như anh đã sớm biết cô thích anh, anh sẽ không bao giờ cưới cô. Lý do khiến anh đồng ý với cuộc liên hôn vô nghĩa này là vì anh lười yêu đương, cũng chán ghét những người phụ nữ khác quấn quýt si mê anh.

Trong đầu Tạ Tứ hiện lên đôi mắt mà Hi Tửu lúc nãy nhìn anh, đột nhiên cảm thấy cùng nằm trên giường với loại người phụ nữ này, hình như có chút nguy hiểm.

Giương mắt, chuẩn bị đi phòng khách ngủ tạm một đêm, ngày mai liền lập tức rời đi.

Lúc này, anh đột nhiên cảm giác được nệm bên cạnh chìm xuống, không khỏi cảm thấy kỳ quái nhìn qua, đôi mắt hoa đào lười biếng bỗng nhiên trợn to.

Trên chiếc giường Kingsize, anh và Hi Tửu mỗi người chiếm một góc, khoảng cách ở giữa bọn họ có thể ngủ được thêm hai người nữa. Mà lúc này, trong đoạn khoảng cách đó, thực sự có thêm hai người nằm ở đó.

Hai người mà Tạ Tứ hoàn toàn không biết.

Bởi vì bọn họ xuất hiện cực kỳ bất ngờ không kịp đề phòng, Tạ Tứ thoáng chốc không thốt nên lời. Mà hai người kia đều giống không nhìn thấy Tạ Tứ đang nhìn bọn họ chằm chằm. Một người thì nằm ngủ bên cạnh Hi Tửu, người còn lại thì làm chuyện riêng của mình.

Người đàn ông khôi ngô tuấn tú đang quỳ trên giường, nữ nhân mềm mại quyến rũ giống như tiểu yêu tinh ôm eo người đàn ông đó. Người đàn ông nghiêng người, người phụ nữ thuận thế nằm xuống. Bầu không khí rất mờ ám, thậm chí còn có bong bóng hình trái tim màu hồng không biết từ đâu bay ra.

Tạ Tứ cũng đã tham gia không ít bữa tiệc trụy lạc, ngay cả những hình ảnh táo bạo cũng đã nhìn thấy qua.

Chỉ là anh không hiểu tại sao trên giường anh lại đột nhiên xuất hiện hai diễn viên phim hành động này.

Hơn nữa, anh cũng không thể chịu đựng được việc người khác làm loại chuyện này trên địa bàn của anh.

Tạ Tứ đưa tay ra chuẩn bị ném hai con hàng này xuống giường, nhưng tay anh giống như chạm phải một tấm kính trong suốt, ngăn cách ngay bên cạnh cánh tay của người đàn ông, không có cách nào tiến lên được nữa.

Tạ Tứ cố gắng thử thêm vài lần nữa, nhưng đều thất bại. Ánh mắt của anh nhìn trên người Hi Tửu, càng cảm thấy kỳ lạ hơn nữa là hai người làm ra động tác lớn như vậy mà Hi Tửu lại không có phản ứng gì.

Anh lướt qua đôi cẩu nam nữ đang khí thế ngất trời trên giường của người khác, vỗ vỗ Hi Tửu.

Đôi nam nữ trên giường đột nhiên dừng lại, giống như có người ấn nút tạm dừng.

Sau đó Hi Tửu chui đầu nhỏ ra khỏi chăn bông, ánh mắt vô tội nhìn Tạ Tứ: "Làm sao vậy?"

Khoảng cách từ chóp mũi của cô đến người phụ nữ nũng nịu đang cắn môi kia chỉ bằng một khoảng lòng bàn tay.

Tạ Tứ bình tĩnh hỏi: "Em không thấy gì sao?"

“Thấy cái gì?” Hi Tửu quay đầu lại, ánh mắt lướt qua đôi nam nữ mấy lần mà vẫn không có phản ứng gì.

Tạ Tứ mấp máy môi, cuối cùng lắc đầu: "Không có chuyện gì, em ngủ tiếp đi."

Đuôi lông mày của Hi Tửu khẽ nhúc nhích, nhưng mà cũng nhanh chóng khôi phục lại thái độ nhu thuận: "Được, anh cũng phải nghỉ ngơi sớm một chút nha."

Tạ Tứ không để ý đến cô, nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ đột nhiên dừng lại.

Tại sao chỉ có anh nhìn thấy?

Tạ Tứ đang miên man suy nghĩ, đôi nam nữ trên giường chợt lóe lên mấy lần giống như màn hình TV bị nhiễu, cuối cùng biến mất không thấy đâu.

Chắc là do anh quá mệt mỏi nên bị ảo giác.

Tạ Tứ nhắm mắt lại, đưa tay lên ấn huyệt thái dương.

Mở mắt ra, Tạ Tứ liền ngây ngẩn cả người.

Chèn cả dấu trang.