Chương 2

Trên giường lại có thêm hai người nữa. Hai người rất đáng yêu dễ thương, giống như những hình chibi trong manhua*. Cả hai đều có gương mặt bánh bao, một người mặc áo bào màu vàng nhã nhặn, sang trọng, người còn lại mặc bộ quần áo thái giám màu xanh.

*Manhua: Có nghĩa là “những bức vẽ ngẫu hứng.” Ban đầu, những thuật ngữ này được sử dụng ở Nhật Bản, Hàn Quốc, và Trung Quốc, là thuật ngữ chung cho tất cả truyện tranh và tiểu thuyết đồ họa, bất kể của nước nào. Hiện nay, độc giả quốc tế sử dụng thuật ngữ này này để chỉ truyện tranh đến từ quốc gia cụ thể: manga là truyện tranh Nhật, manhwa là truyện tranh Hàn Quốc, và manhua là truyện tranh Trung Quốc.

Gương mặt của cô bé chibi có đôi chân ngắn ngủn cao ngạo giống như một nữ hoàng, nhìn cậu bé chibi đang quỳ dưới chân mình.

Mở miệng, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng mà kiêu ngạo: "Tiểu Tứ Tử, đã biết sai chưa?"

Tiểu Tứ Tử?

Tạ Tứ nhướng mày.

“Nô tài biết sai!” Cậu bé chibi sợ hãi, cao giọng nói: “Dung mạo của Hi Tửu nữ vương chính là bảo vật trân quý nhất của quốc gia chúng ta, cần phải tỉ mỉ bảo dưỡng. Nhưng mà thần đã quấy rầy Hi Tửu nữ vương dưỡng da, thần tội đáng chết vạn lần, cầu xin nữ vương hãy nghiêm khắc trừng trị!"

Tạ Tứ không khỏi bật cười, Hi Tửu nữ vương?

Cô bé Chibi khịt mũi: "Vì ngươi đã hết lòng phục vụ ta, lần này ta sẽ không chém đầu ngươi. Nhưng tội chết có thể miễn nhưng, tội sống khó tha."

Cô bé Chibi ưu nhã nhấc bàn tay trắng nõn được giấu trong ống tay áo lên, sau đó, bốp bốp bốp....

Cái tát vào mặt giống như là hư ảnh, cậu bé Chibi bị đánh đến khạc máu.

Trong hiệu ứng âm thanh bốp bốp, bóng dáng của hai người chibi từ từ mờ nhạt rồi biến mất.

Tạ Tứ lại nhắm mắt lại. Lần này mở mắt ra, trên giường yên tĩnh, không có gì cả.

Nhìn Hi Tửu một lần nữa, thành thật đi ngủ.

Ảo giác.

Gần đây anh có rất nhiều chuyện buồn phiền, hơn nữa trước đây anh chưa từng ngủ với người khác trên cùng một chiếc giường, vì vậy đầu óc có chút không tỉnh táo.

Vẻ mặt Tạ Tứ trở lại vẻ thờ ơ lạnh nhạt thường ngày, lướt mắt nhìn cậu bé Chibi có bộ dạng giống anh đến chín phần, nhưng lại vô cùng nịnh nọt không xương. Anh nghiến răng ken két.

Sao anh có thể có cái dáng vẻ kia được?

Còn là Hi Tửu nữ vương nữa?

Tạ Tứ từ trên giường đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hi Tửu đang ngủ say, trong đầu hiện lên hình ảnh cô bé chibi kiêu ngạo, trong lòng cực kỳ không vừa ý.

Lặng lẽ bước đến bên cô, ngón tay thon dài khẽ vuốt gương mặt giấu hơn một nửa trong chăn, véo một cái trên gương mặt trắng nõn mềm mịn của cô.

Nữ hoàng? Dung mạo bảo vật quốc gia? Hả? Ăn mấy đĩa đậu phộng rồi hả*?

*Ăn đậu phộng: Người Trung Quốc cho rằng lúc uống rượu rất thích hợp ăn kèm thêm đậu phộng. Câu nói "Ăn mấy đĩa đậu phộng rồi hả?" ý là đã phải uống rất nhiều rượu rồi, cho nên mới suy nghĩ vô lý, không có logic. Và ý không có logic của Tạ Tứ ở đây chính là nữ vương và dung mạo bảo vật quốc gia.

Hi Tửu đang ngủ mơ, cảm thấy không thoải mái, nhíu mày bất mãn, lông mi mảnh mai run lên, dường như sắp tỉnh lại.

Tạ Tứ vội vàng ưu nhã buông tay, coi như không có chuyện gì xảy ra, chân dài bước ra khỏi phòng.

Hi Tửu cứ mỗi phút sẽ cài đặt chuông báo thức reo một lần. Cô ngáp dài ngáp ngắn tắt lần lượt 30 cái chuông báo thức từ 7 giờ cho đến 7 giờ 30 sáng. Lúc vừa ngáp vừa bước xuống giường, cô đột nhiên nhớ đến cái gì đó, kinh hãi quay đầu lại nhìn, thấy giường bên kia trống không, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tắm rửa xong, nhìn vào gương, vóc người nóng bỏng, dung mạo thanh tú, Hi Tửu yếu ớt thở dài, suy nghĩ đến chuyện nửa tháng trước.

Cô vốn đang mặc một bộ bikini quyến rũ, dự một bữa tiệc cuồng hoan với mọi người trên chiếc du thuyền của mình. Cũng không biết cái đứa ngu ngốc nào đẩy cô xuống biển. Sự việc xảy ra quá đột ngột, cô ngay cả bơi chó cũng không biết, sặc nước từ từ chìm xuống.

Khi mở mắt ra lần nữa, cô phát hiện mình đang ngồi đối diện với một hình ảnh đang rơi lệ.

Ngẩng đầu lên, vừa đúng chính là cái gương trang điểm, người trong gương giống cô đến bảy phần, nhưng mà khí chất và tạo hình hoàn toàn khác nhau.

Cô xinh đẹp mềm mại, mái tóc uốn gợn sóng màu hạt dẻ, quyến rũ động lòng người.

Mà người trong gương lại búi một đầu tóc quê mùa, phá hỏng những đường nét tinh xảo vốn có trên gương mặt xinh đẹp.

Nhưng mà nhìn kỹ, người sau quả thật ra thích hợp đi con đường phu nhân quyền quý hơn. Đôi mắt màu nâu nhạt, khóe mắt bên phải còn có một nốt ruồi lệ yêu mị lả lướt.

Hi Tửu luôn là người không tim không phổi, nhanh chóng chấp nhận việc mình hoán đổi thân xác, tiện tay cầm lấy tấm ảnh khiến nguyên chủ khóc cạn nước mắt. Nhìn thấy người đàn ông đẹp trai vô song, trong đầu tự nhiên xuất hiện một cái tên - Tạ Tứ.

Cô vẫn rất có ấn tượng với cái tên này. Trước khi xuyên sách, cô có làm đầu tư, nhưng không được may mắn lắm, đầu tư cái gì thua lỗ cái đó.

Cuốn tiểu thuyết nam tần Jack Sue tên là “Con đường phản công của Tạ thiếu”, chính là mục tiêu đầu tư tiếp theo của cô. Cô muốn đầu tư vào cuốn tiểu thuyết này để chuyển thể nó thành phim truyền hình.

Bởi vì trong cuốn tiểu thuyết này có một nhân vật nữ pháo hôi trùng tên với cô cho nên cô hiếm khi lấy cuốn tiểu thuyết này ra nghiêm túc đọc một lần.

Cuốn tiểu thuyết này có lối văn phong rất lạ. Bối cảnh hiện đại còn l*иg ghép với chủ nghĩa xã hội phong kiến. Quan niệm thứ bậc trong gia đình đặc biệt được coi trọng, còn có cái gì mà gia tộc nhất đẳng, gia tộc nhị đẳng, gia tộc tam đẳng, khiến cho Hi Tửu suýt chút nữa cười văng cả răng.

Nội dung lên lên xuống xuống cũng được mấy trăm vạn chữ. Tóm lại là nam chính dùng ánh hào quang của mình tát thẳng vào mặt các nhân vật phản diện để thượng vị.

Mà Tạ Tứ là nhân vật phản diện lớn nhất trong cuốn sách này.

Anh là người đứng đầu tiếp theo của gia tộc nhất đẳng nhà họ Tạ. Giá trị nhan sắc nghịch thiên, giàu sang phú quý, có tất cả mọi thứ, thứ duy nhất không có chính là tình yêu thương của bố. Bố của anh không những không thương anh, mà sau khi anh lộ ra tài năng thiên phú của mình, bố của anh liền xem anh là đối thủ tranh đoạt tài sản gia tộc, cố gắng gϊếŧ Tạ Tứ bất cứ lúc nào.

Nhân vật phản diện lão đại cũng không phải là đồ chơi để nhìn. Lúc phát hiện bố ruột của mình có ý định muốn gϊếŧ anh để thượng vị, anh lập tức trở mặt với bố ruột, dễ như lật bàn tay đè ông ta xuống. Bố Tạ bị anh ngược thiếu chút nữa hói cả đầu. Ngoài mặt thì chịu thua, nhưng sau lưng lại ngấm ngầm làm hành động lớn - Đem đứa con riêng về nhà họ Tạ, xúi giục đứa con riêng tranh quyền với Tạ Tứ.

Đứa con riêng kia cũng có thiên phú và thực lực, chính là nam chính của cuốn tiểu thuyết này.

Trong quá trình tranh giành quyền lực với nam chính, Tạ Tứ càng ngày càng trở nên cố chấp, tàn bạo.

Nguyên thân là công cụ được tác giả dùng để làm nổi bật sự điên cuồng bệnh hoạn của nhân vật phản diện này. Sau một lần Tạ Tứ phát điên mất kiểm soát, anh đã đích thân gửi quả bom cho nguyên thân.

Hi Tửu không muốn chết, cô muốn tiếp tục sống, vì vậy cô đã lập tức đưa ra quyết định.

Ly hôn! Nhất định phải ly hôn! Nhưng mà phải để cho lão đại chủ động ly hôn với cô!

Cô đề nghị ly hôn, lão đại cảm thấy mất mặt, trước giờ đã mắc bệnh kiều*, cho cô một quả bom rơi xuống lỗ thì làm sao bây giờ?

*Bệnh kiều: Theo định nghĩa của baike thì “bệnh kiều” là kiểu tinh thần tật bệnh, người mắc bệnh này ôm lấy chấp niệm và tình cảm mãnh liệt với sự vật sự việc nào đó mà xã hội không thể lý giải, cũng lấy loại cảm tình này trở thành động lực sinh ra các loại trạng thái tinh thần – hành vi cực đoan như bày tỏ tình yêu một cách quá khích, tự làm tổn thương bản thân, thương tổn người khác...

Hơn nữa mặc dù nhân vật phản diện lão đại không có tình cảm với nguyên thân, nhưng mà anh ta không hề tính toán vấn đề tiền bạc gì với nguyên thân.

Bởi vì lý do kiểm duyệt cho nên tác giả không miêu tả cụ thể quá trình chăn gối của Tạ Tứ và nguyên thân. Có điều rất chắc chắn là bởi vì một nguyên nhân nào đó mà nhân vật phản diện không đòi hỏi nguyên thân, hơn nữa còn đưa ra yêu cầu ly hôn với nguyên thân sau khi kết hôn chưa đến một năm. Sau khi ly hôn, anh còn đồng ý sẽ cấp một khoản tiền lớn để phụng dưỡng.

Nhưng mà nguyên thân không muốn ly hôn, còn thiếu chút nữa làm ầm đến tai ông cụ Tạ. Sau đó Tạ Tứ không có cách nào, chỉ có thể ngầm đồng ý cho nguyên thân ở lại chỗ này.

Về sau Tạ Tứ càng ngày càng không bình thường. Anh luôn nhìn nguyên thân không vừa mắt, nhiều lần còn đề nghị nguyên thân cầm tiền cút đi, nhưng nguyên thân lại không đồng ý, thẳng cho đến cuối cùng chết trên tay người mà nguyên thân yêu thương nhất.

Bây giờ cô thiếu chính là bước ngoặt nhân vật phản diện vứt cho cô cục tiền bảo cô cút đi.

Cô nhất định sẽ không mặc cả, cầm tiền chạy nhanh, tuyệt đối sẽ không để cho nhân vật phản diện nói nhiều lời vô ích.

Để thuận lợi ly hôn với nhân vật phản diện, Hi Tửu quyết định giữ vững tạo hình của nguyên chủ, hơn nữa còn phóng đại thêm một chút nữa. Cố gắng xuất hiện trước mặt nam chủ, để Tạ Tứ chán ghét mà vứt bỏ cô, ly hôn với cô.

Tối hôm qua, bước đầu tiên của cô là cô đã giả thành một con cá chết màu hồng, làm cho Tạ Tứ ở trên giường "Khó mà nuốt trôi xuống" cô được.

Không nghĩ đến cô lại làm tốt hơn so với những gì cô tưởng tượng, kinh tởm đến mức Tạ Tứ không có dũng khí ngủ chung giường với cô, thừa dịp cô ngủ say, tự mình lăn đến phòng khách ngủ.

Thật là tốt quá!

Nhìn thấy anh thức thời như vậy, cô sẽ tha thứ cho anh chuyện tối hôm qua đã quấy rầy giấc ngủ của người đẹp.

Hi Tửu vui vẻ tự ăn mặc như một nữ tu. Lúc bước ra khỏi phòng, đoan trang giống như Chân Hoàn được thụ phong bước trên những bậc thang dài sau khi trở về từ ngôi miếu.

Nhìn thấy Tạ Tứ ngồi trên bàn ăn, hai mắt Hi Tửu sáng lên, đi thẳng về phía anh, biểu diễn vô cùng nhuần nhuyễn hình ảnh người vợ thâm tình "Trong mắt, trong lòng đều là anh", thục nữ ngồi xuống bên cạnh Tạ Tứ.

Cũng không nói chuyện với anh, chỉ dịu dàng nhìn chằm chằm anh. Một giây, hai giây, ba giây...

Tạ Tứ cảm nhận được ánh mắt nóng rực như muốn thiêu đốt anh, nhắm mắt lại: "Có chuyện?"

“A Tứ, có phải là anh nghỉ ngơi không tốt không?” Hi Tửu đau lòng nhíu mày lại, vươn bàn tay trắng nõn nhỏ bé của mình ra: “Mắt của anh có quầng thâm.”

Tạ Tử nghiêng mặt tránh khỏi bàn tay của Hi Tửu: "Đừng gọi tôi là A Tứ, cũng đừng tùy tiện đυ.ng vào tôi."

Giọng nói của anh rất lạnh lùng, lúc né tránh còn lộ ra vẻ chán ghét không che giấu. Bàn tay của Hi Tửu dừng lại trên không trung, viền mắt nhanh chóng phiếm hồng, gương mặt bị tổn thương nhìn Tạ Tứ, nhỏ giọng xin lỗi: "Vâng, em xin lỗi. "

Người phụ nữ nhỏ bé ăn mặc chững chạc, nhưng không giấu được gương mặt xinh đẹp mềm mại, đôi mắt ngấn lệ, nhìn cực kỳ đáng thương.

Tạ Tứ đè nén buồn bực nảy sinh trong lòng, lấy thẻ ngân hàng đã chuẩn bị sẵn ra, đưa cho cô: "Từ giờ trở đi, mỗi tháng tôi sẽ nộp năm trăm vạn vào thẻ này. Nếu như thiếu, em có thể nói với tôi."

Năm trăm vạn? Có hơi ít. Có điều cô không chê!

Trong lòng Hi Tửu vui mừng, nhưng gương mặt lại đau thương buồn bã, bàn tay nhỏ bé đẩy tấm thẻ lại: "Em không muốn thẻ của anh."

Vì anh chưa cho cô biết mật khẩu.

Tạ Tứ nhíu mày: "Em còn không hiểu ý của tôi sao? Tôi không có tình cảm với em, chỉ có thể cho em cái này." Giọng nói của anh trở nên lạnh lùng: "Cầm. Đừng để tôi phải nói lại lần thứ hai."

Hi Tửu giống như bị anh dọa sợ, vội vàng đưa tay ra cầm lấy tấm thẻ.

Tạ Tứ không có khẩu vị, không ăn nữa, bỏ dao nĩa xuống, chuẩn bị đứng dậy: "Mật khẩu là sinh nhật của tôi."

Hi Tửu sững người, đồng thời Tạ Tứ cũng sững người. Anh phát hiện mình đột nhiên không còn ở trong nhà ăn nữa mà đang đứng trên một vùng cát hoang vu. Xa xa, một người phụ nữ ăn mặc như ninja, không đợi anh mở miệng hỏi là đã xảy ra chuyện gì...

Thì người phụ nữ kia đột nhiên dùng tốc độ ánh sáng chạy đến như một bóng ma, một quyền đánh bay anh.

Quát: "Sinh nhật của anh?"

Lại một cú đá khác đá bay anh.

"Sinh nhật của anh là ngày nào hả hả hả?"

"Đưa thẻ cho tôi, lại đặt ngày sinh của anh làm mật khẩu?"

"Anh có biết xấu hổ hay không vậy?"

Trong cơn tức giận đánh đập dữ dội, Tạ Tứ miễn cưỡng nhìn thấy gương mặt tức giận của người kia, anh trợn to hai mắt...

"Hi Tửu?!"

Người phụ nữ đang đánh đấm vui vẻ đột nhiên sửng sốt, Tạ Tứ theo trọng lực rơi xuống. Trước khi rơi xuống đất, trước mắt anh sáng lên, nhìn xung quanh lại phát hiện bản thân vẫn còn ở trong nhà ăn, còn Hi Tửu đang đoan trang ngồi đối diện anh, lông mi dài chớp chớp, có chút sợ hãi nhìn anh: "Sao, sao vậy?"