Chương 3

Tạ Tứ ngồi trên ghế lẳng lặng nhìn Hi Tửu.

Tính ra từ tối hôm qua, anh đã ba lần nhìn thấy chuyện kỳ quái này rồi. Trong đó có hai chuyện liên quan đến người phụ nữ nhỏ bé trước mặt này, chuyện còn lại cũng xảy ra lúc cô ở bên cạnh anh.

Có lẽ thứ mà anh nhìn thấy không phải là ảo ảnh.

Đôi mắt đào hoa xinh đẹp âm trầm nheo lại hỏi Hi Tửu: "Sinh nhật của tôi là khi nào?"

Trái tim nhỏ bé của Hi Tửu run lên. Cho đến bây giờ cô còn nghĩ Tạ Tứ biếи ŧɦái đáng sợ trong tiểu thuyết chỉ là phóng đại, bản thân Tạ Tứ cũng là một công tử quý tộc lười biếng mà.

Nhưng khi anh liếc mắt nhìn cô một cái, cô cảm nhận được từ trên người anh tỏa ra cảm giác áp bách của một dã thú đang nhìn chằm chằm con mồi của mình.

Hi Tửu nuốt nước bọt, nước mắt lúc nãy còn đảo quanh hốc mắt rơi nhanh chóng rơi xuống như những hạt châu: "Em, em không nhớ."

"Không nhớ?"

Tạ Tứ nhướng mày. Lông mày anh rất dày. Lúc anh nhíu mày mang lại cảm giác nghiêm nghị sắc bén. Anh đưa tay ra nắm lấy cái cằm xinh xắn của Hi Tửu, ép cô nghiêng người về phía mình.

Giọng anh rất nhẹ nhàng, rất dễ nghe nhưng lại rất nguy hiểm.

"Hi Tửu, em vượt qua cuộc thi tuyển chọn mới được tiến vào làm con dâu của nhà họ Tạ, nhưng ngay cả ngày sinh nhật của ông xã mình cũng không nhớ. Có thể đuổi em về nhà cũ chịu gia pháp."

Gia pháp?

Hi Tửu có chút sợ hãi.

Cô đã đọc qua gia pháp của nhà họ Tạ trong tiểu thuyết. Nam chủ đã từng tính kế để Tạ Tứ bị phạt. Nhưng Tạ Tứ là nhân vật phản diện lão đại da dày thịt béo, sau khi chịu gia pháp, nghỉ ngơi trên giường mấy ngày là đã có thể xuống được giường.

Đổi lại là cơ thể nhỏ bé của cô, có thể nào bị đánh gãy không?

Không có cách nào nữa rồi!

Hi Tửu kiên quyết lắc đầu: "Em không biết."

Ngay giữa lúc ánh mắt Tạ Tứ tối sầm lại, Hi Tửu nhẹ nhàng cầm lấy tay anh, đôi mắt đỏ hoe, giống như một con thỏ nhỏ, nhìn thật đáng thương, nhưng lại vắt hết can đảm để cho giọng nói của mình trở nên kiên cường hơn: "Em không biết ngày sinh nhật của anh, không biết mật khẩu của thẻ này, vì vậy anh lấy nó lại đi!"

Vừa nói, vừa rơi những giọt nước mắt lóng lánh xuống lòng bàn tay của Tạ Tứ.

Tuy rằng tiền quan trọng nhưng mạng sống còn quan trọng hơn.

Cô không còn cách nào khác là đóng giả một người si tình, lúc đối mặt với nguy hiểm thì vì tình yêu con mẹ nó mà xem vàng bạc như rác rưởi.

Huhuhu, năm trăm vạn mỗi tháng của cô.

Nghĩ đến những đồng tiền nhỏ bé kia, Hi Tửu lại bật khóc.

Da tay của Tạ Tứ bị nước mắt của cô làm cho lành lạnh, có chút ngứa.

Bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy tay anh, đầu ngón tay mềm mại, hơi mát lạnh, khẽ run lên, giống như đang vô cùng sợ hãi.

Nhưng dù vậy, cô vẫn cắn chết không biết ngày sinh của anh.

Xem ra cô thực sự rất thích anh.

Để từ chối tiền của anh, ngay cả gia pháp cũng không sợ.

Là anh suy nghĩ quá nhiều.

Làm sao một người phụ nữ ngây thơ như ngỗng trời này lại có thể tay đấm chân đá anh được?

Tạ Tứ thấy Hi Tửu khóc rất đau lòng, lấy khăn giấy trên bàn lau mặt cho Hi Tửu. Bởi vì đây là lần đầu tiên giúp phụ nữ làm việc này, động tác của anh không nặng không nhẹ. Lúc lấy tờ khăn giấy khác, thấy Hi Tửu càng khóc lợi hại hơn, Tạ Tứ nhướng mày: "Sao vậy?"

"Đây đều là những giọt nước mắt cảm động!"

Hi Tửu rưng rưng nước mắt mỉm cười. Tình yêu và vui sướиɠ trong mắt cô sắp tràn ra ngoài.

Nhưng mà trong lòng thì đang mắng to: Thằng khốn này là đang chà bàn ủi hả?

Da mặt cô sắp bị anh chà rách rồi!

Không được, phải ly hôn, lập tức ly hôn, cô một giây thôi cũng không chịu được nữa!

Hi Tửu khịt khịt mũi, dùng ánh mắt ngưỡng mộ "Một giây này em càng yêu anh hơn so với một giây trước" quét một vòng quanh Tạ Tứ, ngón tay vặn xoắn góc khăn trải bàn, ngượng ngùng nghiêng đầu đi chỗ khác, nói: “Bộ dạng anh lau nước mắt cho người ta thật là dịu dàng.” Nói xong, cơ thể giống như cần gạt nước ngã về phía Tạ Tứ.

Tạ Tứ hừ lạnh một tiếng, môi mỏng mím chặt, trầm mặt nhìn Hi Tửu xém chút nữa ngã xuống đất.

Hi Tửu ổn định thân thể, gục gương mặt nhỏ nhắn xuống, vẻ mặt vừa chán nản vừa lo lắng sợ anh tức giận.

Trong lòng rít gào:

Say it!

Say anh muốn ly hôn đi!

Come on!

Hi Tửu nhìn chằm chằm vào môi Tạ Tứ, chờ anh nói lời ly hôn với cô.

Bộ dạng ngu ngốc của Hi Tửu quả thực làm Tạ Tứ rất chán ghét, anh quả thực cũng đã nghĩ đến việc ly hôn với cô.

Nhưng mà anh lại nghĩ anh đã phái người đi điều tra nhà họ Hi, phát hiện nhà họ Hi rất coi trọng cuộc hôn nhân này. Nếu Hi Tửu vừa mới bước vào cửa đã bị trả về, sợ là sẽ khó đặt chân ở nhà họ Hi.

Anh có thể cho cô một khoản tiền phụng dưỡng phong phú, nhưng với bộ dạng nhu nhược mềm yếu của cô đυ.ng một cái là rơi nước mắt, khẳng định không giữ được.

Bỏ đi.

Tạ Tứ ưu nhã cầm khăn giấy lên, ngón tay cẩn thận lau khô những giọt nước mắt cho Hi Tửu.

Cho cô ở đây cũng không ảnh hưởng gì.

Hi Tửu trông chờ mỏi mòn, hận không thể chạy đến móc hai chữ ly hôn từ trong miệng Tạ Tứ ra.

Kết quả Tạ Tứ lau xong, phủi tay, xoay người rời đi.

Cô vội vàng gọi anh lại: "Anh muốn đi đâu?"

Tạ Tứ lời ít ý nhiều: "Đi làm."

Hai mắt Hi Tửu sáng rực lên. Nhưng ngay sau đó lại bày ra vẻ mặt rất bất đắc dĩ: “Anh mới trở về có một đêm, lại phải đi nhanh như vậy sao?” Đôi mắt to xinh đẹp chớp chớp nhìn Tạ Tứ: “Phải đi mấy ngày?"

“Khoảng một tháng.” Nếu không phải đối phó với bên nhà cũ, Tạ Tứ hận một ngày cũng không cần phải trở về.

Hi Tửu lập tức nhăn mặt, giọng nói ai oán: "Hả? Đi lâu như vậy, người ta sẽ rất nhớ anh!"

Ngay khi Tạ Tứ vừa định mở miệng nói gì đó để chặt đứt suy nghĩ của cô đối với anh, đột nhiên một bóng dáng lắc lư thoáng qua. Lúc đầu anh còn nghĩ đó là người hầu trong nhà, nhưng lại cảm thấy có chút là lạ, quay đầu lại nhìn.

Chỉ nhìn thấy phòng khách giống như được trang trí thành một loại thiết bị truyền thống. Từng tiểu thịt tươi chân dài nhan sắc chính trực đi đến. Mà ở giữa những tiểu thịt tươi này, Hi Tử một thân y phục màu đỏ rượu vang, ngực tấn công mông phòng thủ đang cười ranh mãnh. Trên tay cầm một xấp mũ màu xanh lá cây, vừa phát cho các tiểu thịt tươi, vừa khoái trá đếm: ba mươi tám, ba mươi chín...

Giữa phòng khách còn có một biểu ngữ rất lớn: Nhiệt liệt chúc mừng, ông xã plastic của Hi Tửu nữ vương không có ở nhà! Let"s green!

Trong ngực Tạ Tứ như có một vạn con lạc đà alcapa chạy qua, nhìn chằm chằm vào biểu ngữ màu xanh lá cây một lúc, đột nhiên nói: "Tôi không đi nữa."

“Hả?” Hi Tửu vẫn còn đang rong chơi vui vẻ trong trí tưởng tượng của mình sau khi biết Tạ Tứ sẽ ra ngoài, bỗng chốc không kịp phản ứng gì.

Vẻ mặt của Tạ Tứ vẫn như bình thường nhìn Hi Tửu, nhạy bén bắt được tia hoảng hốt trong ánh mắt của cô, trong mắt anh hiện lên ý cười: "Em nói đúng, chúng ta vừa mới kết hôn, quả thực là tôi nên dành thời gian ở bên em nhiều hơn."

Ánh mắt anh đảo quanh khắp phòng khách.

A, thật thú vị.

Một tiểu thịt tươi đội nón xanh trong phòng khách đang nhìn anh lắc đầu.

Gương mặt cực kỳ ai oán.

Còn con mẹ nó dùng khẩu hình miệng chậm rãi nói: Không muốn đâu~

Hi Tửu nhịn xuống sự suy sụp, cố nặn ra một nụ cười: "Nếu anh thực sự có việc, vậy công việc quan trọng hơn. Thực ra em không sao, em..."

"Không." Tạ Tứ nắm cằm của cô, ngắt lời cô, cúi đầu, dừng lại ở một vị trí cực kỳ mập mờ trong ánh mắt kinh hãi của cô, cong môi, nở nụ cười mê hoặc: "Em, quan trọng nhất."