Chương 151: Cô bạn hay ghen

Sau cơn đê mê, hai người ôm nhau trong bộ quần áo xộc xệch, Yên Nhi vội vã thở dốc với cái miệng nhỏ nhắn mở ra để giảm bớt cơn đau nhói của cơn cực khoái.

Duy Minh kéo người cô gái ra, khép chân lại, mặc qυầи ɭóŧ vào lại:

“Kẹp đi, nếu không sữa anh bắn vào sẽ chảy ra ngoài.”

Yên Nhi cắn chặt môi dưới, vặn vẹo thân thể của cô chống cự:

"Không được, anh mau cút ra ngoài ..."

"Nghe lời anh đi," Duy Minh phân loại qυầи ɭóŧ và áo sơ mi của cô, dỗ dành,:

"Cơ thể Nhi Nhi bị đâm bởi côn ŧᏂịŧ lớn của anh , nếu không chứa tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh, âʍ ɦộ nhỏ sẽ không ngừng ngứa ngáy ... "

Yên Nhi lại muốn khóc, người đàn ông xấu xa vặn ngực cô, cô đành phải kẹp chân ngoan ngoãn vào lớp với tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh ta.

Yên Nhi buổi sáng không dám động chỗ ngồi, vì sợ người khác phát hiện cô lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh theo lên lớp, nhưng sao cô phải nghe lời hắn, nhân lúc hắn vào lớp của mình, cô đi vào nhà vệ sinh rửa sạch mọi thứ.

Chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó Wendy sẽ thức dậy trong vòng tay của anh ta...Một cơ thể đàn ông cường tráng, ấm áp và đáng tin cậy, quấn lấy cô từ phía sau, bốn chân đan vào nhau, thân mật và mơ hồ không thể tả.

Wendy thận trọng đứng dậy chuẩn bị rời khỏi giường và rời đi, vừa mới tựa nửa người lên, cánh tay đột nhiên bị kéo, giây tiếp theo bị còng chặt hơn. Hoàng Bách vùi mặt vào cổ Wendy thì thầm:

“Em đi đâu vậy?”

“Đến giờ đi học rồi.”Cô thận trọng trả lời bằng một giọng ngượng ngùng.

“Hôm nay đi trễ một tiết" Giọng Hoàng Bách khản đặc:

“Anh đã xin phép rồi. Ngủ với anh một lát.”

Cô để mặc anh siết chặt vòng tay, trong lòng chợt thấy hạnh phúc. Cảnh tượng này giống như mơ, thực sự sợ nó sẽ vỡ khi chạm vào nó.

"Bách..." Cô lật người ôm anh, úp mặt vào ngực anh, nghe thấy tiếng tim đập mạnh.

“Ngoan.” Anh ta luồn ngón tay vào tóc cô, chải như không có chuyện gì, thở dài nói:

“Lại khóc, em muốn bị anh làm sạch sao?”

"Hôm qua em thấy anh ôm ấp một cô gái..."

Nghe cô nói, anh cố nhớ lại hôm qua, quả thật...có một người. Không lẽ cổ giận mình vì chuyện này từ hôm qua đến giờ? Anh đột nhiên bật cười rồi giải thích ngay:

"Cô ta là Mã Lệ Lệ, bạn cùng lớp của anh, lúc đó cả hai đang tập dợt cho vở kịch sắp tới sẽ trình diễn ở lễ hội trường"

Nghe anh nói, cô nửa tình nửa ngờ:" Thật chỉ có vậy?"

Anh gật đầu chắc nịch: "Chỉ có vậy"

"Vậy thì được..." Wendy không tin được tiểu thư phóng khoáng ngày nào như mình khi rơi vào tình yêu cũng trở nên hèn mọn yếu đuối thế này...

Hai tiết học cuối cùng của khóa học buổi sáng là môn âm nhạc. Thật ra phòng học nhạc vô cùng lớn, cùng một lúc có thể dạy được cho 5 lớp . Do đó mỗi lần tới tiết âm nhạc, lớp của Yên Nhi sẽ học cùng với 4 lớp khác. Mọi người nhanh chân di chuyển xuống phòng nhạc của trường, bước vào trong đã thấy cô giáo đứng cầm giáo án đợi mọi người từ lâu. Cô giáo giảng dạy môn này là cô Lê Uyên- Một nghệ sĩ vô cùng đa tài, cô ấy vì nể tình hiệu trưởng trường từng là người dìu dắt tạo điều kiện cho cô trên con đường trở thành giảng viên khoa dụng cụ âm nhạc nên mới đồng ý về đây giảng dạy riêng cho trường. Cô Lê Uyên rất yêu thích giai điệu và đắm chìm trong sự thăng hoa của từng nốt nhạc. Có lần cô còn chia sẻ với lớp rằng con trai của cô ấy cũng là một người kế thừa niềm nhiệt huyết tài năng của mẹ mình mà ra nước ngoài du học khoa âm nhạc. Vài bạn nữ tò mò muốn biết cậu con trai của cô ấy có dáng vẻ thế nào, cô Lê Uyên còn hào phóng lấy hình gia đình ra chiếu trên màn hình chiếu trong lớp khiến cho các bạn nữ một phen thét lớn trong thích thú. Đúng là những người nhan khống! Nhưng cô cũng phải thừa nhận mình cũng là một kẻ nhan khống thật...mà nhờ vậy cô mới không để mắt đến những người tầm thường khác, dành cơ hội cho chàng trai mà cô cho rằng là đẹp và tốt nhất. Nhắc đến những tiêu chuẩn này thì quả thật....Duy Minh đều đạt cả đi...Cô Lê Uyên đưa mắt nhìn học sinh ổn định xong chỗ ngồi ở dưới rồi mới bắt đầu lên tiếng:

"Được rồi các em, hôm nay cô muốn thông báo vài chuyện mà nhà trường vừa mới họp bàn xong."

Cả lớp trở nên yên tĩnh lại ngay tức khắc.

"Tổ bộ môn hôm qua bàn họp và quyết định một tháng sau sẽ bắt đầu thi học kì"

Lời vừa dứt thì xung quanh đã xôn xao bàn tán.

"Không phải chứ! Thế cũng nhanh quá đi...chúng ta chỉ mới chọn nhạc cụ ở tiết trước thôi mà..."

"Phải đó, vốn dĩ môn âm nhạc mới bắt đầu mở lớp gần đây thôi, tớ còn chưa biết chọn nhạc cụ nào để thi"

"Mình còn bận học thêm những môn khác tới tận khuya đó...làm sao có thời gian luyện tập đây..."

"Mình cũng vậy"

Người ở các hàng ghế đều bàn tán không ngừng, riêng Yên Nhi ngồi ở dãy ghế cuối cùng, cô thong thả tựa người vào ghế , còn người ngồi bên tay phải là Hàn Minh Dương, thật ra Yên Nhi cũng cảm thấy lạ khi cậu ta không ngồi cùng bọn con trai trong lớp mà lại tách riêng ra ngồi cùng dãy với bọn con gái đấy. Nói đến hắn ta này, lực lượng những người hâm mộ không hề ít. Mà thành viên chủ yếu là những nữ sinh yêu thích nhan sắc, ngưỡng mộ thành tích học tập của cậu ấy. Dù gì người ta cũng là nam thần thanh xuân của trường, tuy ngày xưa không hề hòa nhã với nguyên chủ thân thể này cho lắm.

Cô đưa mắt nhìn xung quanh thôi cũng đã hiểu giá trị mị lực của nam nhân bên cạnh mình không tầm thường rồi... những ánh mắt đầy nồng cháy của những nữ sinh kia đang ngại ngùng quay xuống nhìn cái người bên phải cô thôi là đủ hiểu rồi....

Anh nhìn thấy Tcô nhíu mày khó chịu nên nhỏ giọng hỏi:

" khó chịu ở đâu sao?"

Yên Nhi nhìn cậu ta, thật sự muốn nói to cho hắn biết là tại vì bọn fangirl kia của cậu làm cô khó chịu đấy! Nhưng cô chỉ lắc đầu rồi tiếp tục nghe cô giáo nói.

Cô Lê Uyên gõ nhẹ thước kẻ lên bàn rồi tiếp tục thông báo:

"Cô hiểu các em cảm thấy không công bằng khi chỉ vừa mới tiếp xúc nhạc cụ không lâu mà chỉ còn 1 tháng phải kiểm tra, thế nên cô quyết định sẽ mở rộng hình thức thi. Các em có thể song diễn với một bạn khác, điểm sẽ lấy điểm theo người cao nhất. "

"Thật sao? Vậy mình không phải lo lắng nữa rồi."

"Phải đó! Mình phải bắt cặp với lớp trưởng mới được!"

Lại một lần nữa lớp học trở nên lao xao không dứt....

"Nhưng các em đừng nghĩ đến việc tìm người giỏi thì mình không cần luyện tập! Yêu cầu của cô là cả hai đều phải nắm được cách chơi cơ bản nhất của nhạc cụ mình dùng, còn về phần điểm số sẽ phụ thuộc vào giai điệu và độ hòa hợp của các em. Đã rõ chưa?"

Các học sinh bên dưới đều đồng loạt trả lời:

"Vâng ạ!"

"Được rồi....bây giờ các em cứ việc chọn dùng dụng cụ ở phòng nhạc này luyện tập cùng nhau, nếu có gì cần cô giúp cứ việc nói."

Mọi người sau khi cô giáo dứt lời liền tiến đến khu dụng cụ cầm lấy nhạc cụ mình chọn từ tiết trước và bắt đầu luyện tập, còn một vài người khác thì đang ráo riết tìm bạn học cứu tinh của mình để đạt kết quả cao trong kì kiểm tra sắp tới.

Yên Nhi thật sự không quan trọng những tiết âm nhạc này cho lắm, vì suy cho cùng giáo viên dành những tiết này để học sinh tập luyện và giao lưu âm nhạc cùng nhau mà thôi, Yên Nhi trong đầu chỉ xem tiết âm nhạc của cô Uyên như một môn học giúp cô có thời gian thư giãn sau những tiết học căng thẳng khác.