Chương 51: Lệch cốt truyện rồi!?

Khi cô đang nửa mê nửa tỉnh, nửa người đều dựa vào vai người bên cạnh, không biết có phải do men rượu đã làm cô yếu đuối hơn hay không, cô úp mặt sâu vào ngực anh nức nở:"Tại sao....tại sao dù sống ở kiếp nào tôi cũng không thể vui vẻ..."

Tư Nam không hiểu ẩn ý trong câu nói, anh chỉ nghĩ cô đang say nên nói bừa, vươn tay vỗ vai cô:

"Đừng nghĩ nhiều, tôi đưa em nghỉ ngơi trước"

Hai tay cô ôm chặt eo anh:

"Không ai thật sự hiểu tôi, không ai cả..."

Trên người cô vẫn thoang thoảng mùi rượu, dựa một chút đã ngủ gục lên vai anh. Anh bất lực mỉm cười, có lẽ đây là lần đầu anh thấy dáng vẻ này của Yên Nhi, không còn gai góc bên mình, thu người lại như chú mèo nhỏ. Mãi đến khi đặt cô lên giường, cô mới khịt mũi hai cái, xoay cuộn mình lại, giữ chặt cánh tay anh. Tư Nam kéo chăn bông giúp cô, đang định đứng dậy bật máy sưởi, lại nghe cô nhẹ giọng nói:

"Cha nuôi...ở lại ăn cơm với con đi"

Động tác đột nhiên dừng lại, anh ngơ ngác nhìn cô. Cô ấy có cha nuôi sao? Nhân vật cổ gọi tên rốt cuộc là ai?

"Cha...đừng bỏ con..." Yên Nhi không mở mắt, nửa tỉnh nửa mê, cô nhích người về phía trước, dựa vào cánh tay anh một cách quyến rũ:

"Lạnh quá, cha nuôi ôm con đi" Cô đang trong mộng tưởng lúc mình mười tuổi, mỗi đợt tuyết đông về, dù trong phòng đã bật lò sưởi nhưng trái tim rất lạnh. Cả căn nhà chỉ có cô, ngoài cửa biệt thự là hai vệ sĩ, ngoài ra...không còn ai cả. Nỗi cô đơn đeo bám cô ngày qua ngày, khát khao được nằm trong lòng người mình xem là người cha thứ hai cháy bỏng đến nhường nào...nhưng đều là mơ mộng hảo huyền.

Nhìn cô ôm cánh tay mình, lại nhìn đôi môi đang mở đỏ mộng, đôi mắt đen của Tư Nam nhuộm màu ủ rủ, đột nhiên anh vuốt ve mặt cô, cúi người đối mặt với môi cô hôn xuống.

Sự đυ.ng chạm ấm áp từ môi anh truyền đến, cô vô thức lè lưỡi liếʍ môi, há miệng để lưỡi anh xâm nhập. Chỉ là...khí tức hung hãn này làm cô có chút không quen. Ngơ ngác mở mắt nhìn, từ từ nhìn thấy khuôn mặt đang gần trong gang tất, Yên nhi sững sờ một lúc, đột nhiên đưa tay vươn tới ngực anh đẩy ra. Cảm nhận được sự phản kháng của cô, động tác anh trở nên hung bạo, hai tay ôm lấy đầu cô, dùng sức liếʍ mυ"ŧ, dùng sức bao phủ toàn thân cô.

"Hạ Tư Nam, buông ra" Giọng nói trầm thấp trong cổ họng cô như thuốc kí©ɧ ɖụ©, kí©h thí©ɧ toàn bộ dây thần kinh của anh, anh tiếp tục cắm sâu vào giữa môi và răng, đồng thời đưa tay lên cổ cô thô bạo kéo. Dây áo bị anh kéo xuống để lộ bờ vài và khuôn ngực mảnh mai. Đầu ngón tay anh hơi lạnh phủ lên da thịt mỏng manh khiến cô khẽ run, khi ngón tay mảnh khảnh xuyên vào đồ lót nhào nặn bầu ngực căng tròn, Yên Nhi cảm thấy toàn bộ sức lực trong cơ thể đều bị lấy đi.

Cuối cùng anh cũng đành lòng buông môi cô ra, nhưng cô đã bị hôn một cách dã man, ánh mắt ướt đẫm, nhưng đầu óc cô cố lấy lại thanh tĩnh nói rõ với anh:

"Đừng lún quá sâu, tôi không muốn có lỗi với Trúc Anh"

Tư Nam nghe tới cái tên cô vừa nhắc đến liền khẽ cười:

"Em vẫn nghĩ anh với em ấy thích nhau à?"

"....Không thì sao?" Cô mơ hồ nhìn anh ta, nam chính với nữ chính không yêu nhau thì yêu ai?

Anh cốc nhẹ đầu cô:

"Ngốc, anh chỉ xem cổ là em gái, chỉ có em...là đặc biệt nhất"

!!!

Chuyện này có chút đi lệch quỹ đạo rồi, tại sao nam chính lại thích cô? Cô thậm chí còn né anh ta như né tà mà?

"Không...ưm"

Anh cúi đầu xuống, ngậm một nhũ hoa vào miệng, mυ"ŧ môi và đầu lưỡi, chà xát nhẹ bằng hàm răng, buộc chặt những lời cô sắp nói.