Chương 52: Qúa phóng khoáng

Cơn kɧoáı ©ảʍ làm cô không thể chống cự, đôi tay anh đỡ lấy mông cô, hạ thể đột nhiên lộ ra không trung, cô không khỏi khịt mũi một cái, hoa huyệt run rẩy ẩm ướt. Anh mở mông cô ra, mở hai môi âʍ ɦộ, một luồng hơi nóng phả vào khiến cô run lên, vặn mông và truyền vào lỗ hoa một nguồn nhiệt. Anh tiến tới đưa lưỡi liếʍ thịt đỏ mọng từ trên xuống. Yên Nhi nhanh chóng bị liếʍ ra nước, kɧoáı ©ảʍ tê dại từ hạ thể truyền đến khiến cô không nhịn được ngâm nga."Ưʍ..."

Anh không khách khí vùi đầu tiếp tục liếʍ âʍ ɦộ, môi âʍ ɦộ ngứa vì cái lưỡi nóng hổi và mạnh mẽ của người kia, thọc lưỡi qua lại trong hoa huệt. Sau đó đầu lưỡi anh cuộn lên, mυ"ŧ một chút và ấn mạnh, hai chân cô bắt đầu run.

"AAAA"

Anh không thèm để ý, lại nâng mông cô lên bắt đầu cắm vào. Nắm lấy vòng eo tinh xảo trong tay, kɧoáı ©ảʍ ấm áp chặt chẽ không ngừng truyền đến, Tư Nam không ngừng đâm vào người cô, đây có lẽ là lần đầu tiên của anh nên chỉ trong vài phút đã thất thủ. Điều này thật sự xấu hổ với một người đàn ông nhưng cũng may là cô đã ngủ say, anh nhanh chóng thu thập lau chùi người giúp cô còn mình tự đi tắm nước lạnh rồi sang phòng bên cạnh ngủ.

"Chú yên tâm, gia đình con sẽ cho cô ấy ăn no ngủ ấm"

Hoàng Bách và Wendy đứng ở cửa ra vào, tươi cười chào tạm biệt người chú giám hộ của Wendy. Tối hôm nay cổ muốn ngủ qua đêm ở nhà anh, chủ yếu do cô ấy thích món ăn mẹ anh nấu, như bị nghiện tới nơi! Nhưng hai người ăn xong cũng không ở lại lâu mà rời đến căn hộ khác.

"Hừ ..."

Cánh cửa đóng lại, hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

“Cuối cùng, cũng được tư doooo!” Cô hoan hô với hai tay vỗ mạnh với Hoàng Bách.

Sau khi cả hai lên phòng, cô vươn tay cởi chiếc áσ ɭóŧ khó chịu trước mặt anh rồi ném tiện tay.

Hoàng Bách, người bị che mặt bởi áσ ɭóŧ, rất bất lực, “Chị hai của tôi ơi, dù sao tôi cũng là đàn ông, cậu có thể cẩn thận không?”

"Cậu là đàn ông nào, tôi là một trinh nữ đây này!”

Wendy xuống ghế sô pha, vươn eo, dáng người mảnh khảnh chiếm gần hết sô pha.

“Giống nhau sao?” Hoàng Bách ném lại chiếc áσ ɭóŧ trong tay cho cô, ngã trên sô pha. Ghế sofa ngay lập tức trở nên chật chọi.

Hai người người đẩy tôi, tôi đẩy người một hồi, cuối cùng mỗi người nằm một đầu nhưng chân vướng víu.

Mẹ của họ là bạn thân của nhau, kết hôn cùng nhau, và cùng lúc mang thai một lúc. Tuy là lúc cả hai lấy chồng mỗi người một nước nhưng vẫn giữ liên lạc.

Và để có người tiện chăm sóc Wendy, mẹ cô đã nhờ mẹ cậu ta chăm sóc hộ.

Nhưng hai người họ đã muốn sống độc lập từ lâu nên hai người quyên góp chung tiền lại mua một căn hộ năm sao, không bị làm phiền bởi phụ huynh nữa!

"Tôi sẽ đi sớm thôi. Khi tôi vào đại học, tôi muốn tìm bạn trai ngay lập tức. Nhớ là cậu tránh xa tôi ra!"

Wendy kinh tởm đá vào eo Hoàng Bách và cảnh cáo anh ta.

Vì mối quan hệ quá mức thân thiết của họ, cô không có cơ hội được yêu, thậm chí còn không nhận được lời tỏ tình trên WeChat.

Mặc dù họ sẽ học cùng một trường đại học trong tương lai, nhưng may mắn thay chuyên ngành của họ khác nhau.

Trong một trường đại học với hàng chục nghìn người, cơ hội gặp phải người các chuyên ngành khác là rất nhỏ.

Vừa thoát khỏi sự kiểm soát của bố mẹ, vừa có thể sớm thoát khỏi Hoàng Bách, Wendy đã không thể nhịn được cười khi nghĩ đến một cuộc sống tốt đẹp hơn trong tương lai.

“Vậy thì sau này cậu phải đối xử tốt với tôi hơn. Hãy cẩn thận nếu không tôi sẽ nói với dì .”

Anh thích trêu chọc cô như mọi khi.

“Cậu!” Lại dám lấy mẹ mình ra dọa!

Cô tức giận đứng dậy, chen chân vào giữa hai chân Hoàng Bách, giẫm vào bên trong đầu gối của anh, buộc hai chân anh ra.

“A!”

Giữa hai chân anh đau như xé ra nước mắt, đau đớn kêu lên.

“Còn dám không!”

“Đau quá… Chị hai, chị cả, chị giơ chân lên, em sắp tách ra rồi!”

Hoàng Bách che háng đau đớn, cô gái này, cô ta là một con sư tử sao?

“Hừ hừ!” Cô đá Hoàng Bách ra và cảnh cáo anh:

“Nếu cậu dám nói bóng gió với bố mẹ tôi về chuyện của tôi, tôi sẽ phanh thay cậu!”

Nói xong, Wendy ra tay sát khí với cậu.

Nhưng Hoàng bách giả vờ như không hiểu, và đến gần cô với một nụ cười tự mãn, nhướng mày:"Muốn quan hệ tìиɧ ɖu͙©?”

“Cảm ơn, tôi không có hứng thú với cậu.” Anh đảo mắt và tách khỏi cô.

Về phần Hoàng Bách , tự Wendy cảm thấy nếu chạm vào anh ta một chút sẽ là lσạи ɭυâи.

Vì vậy giữa họ tuyệt đối không thể có chuyện đó!

“Điều đó không nhất thiết là sự thật.” anh nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Cái gì?”

“Không có gì.” anh nhéo tai mình một cách tội lỗi.

Wendy liếc nhìn thời gian trên điện thoại, từ trên ghế sô pha đứng dậy:

"Bách à, cậu có thể tự chơi, tôi có chuyện khác rồi" Sau cùng, cô quay vào phòng mình và đóng cửa lại.

Wendy đang chuẩn bị mở một cửa hàng trực tuyến, cô ấy đã chụp một số buổi chụp ảnh và làm người mẫu chụp ảnh hậu kỳ, cô ấy sẽ mở cửa hàng lập nghiệp!!

Tất nhiên, Hoàng Bách không biết về điều đó, và bố mẹ cô cũng vậy.

Công việc của cửa hàng trực tuyến tiếp tục cho đến đêm, và Wendy đói bụng để tìm một cái gì đó để ăn.

Vừa mở cửa đã thấy Hoàng Bách từ phòng tắm đi ra, cởi trần đi ngang qua phòng khách, Wendy không hề né tránh, chỉ nhìn thẳng vào anh.

“Chậc chậc chậc chậc, thật sự là lần thay đổi thứ mười tám của nam sinh đây mà, sao trước đây tôi không nhận ra cậu có thân hình đẹp như vậy!”

Cô nhìn anh với con mắt nhìn nhận một người mẫu. Với dáng người này, cậu ấy có thể giúp cô kiếm được nhiều tiền hơn. Thấy cô bình tĩnh như vậy, anh cũng không nghĩ nhiều, thậm chí còn nhướng mày nhìn cô:

"Còn cậu, muốn cơ bụng của anh trai sao?" cơ bụng này...quả thật quyến rũ cô rồi!

Theo quan điểm của cô, hành động của anh ta là một trò đùa mà hai người họ đã quá quen thuộc nên không hề để tâm mấy.

Cô đi thẳng về phía anh, đưa hai tay lên xuống trên người anh, sờ khắp cơ ngực đến cơ bụng, “Ừ, rất đẹp.”

Là giá treo quần áo!

“đẹp?”

Anh sửng sốt một chút, sau đó cười xấu xa nhìn cô, trực tiếp cầm lấy tay cô ấn vào nơi khó tả giữa đũng quần của anh:

“Tôi còn chưa cứng, không tin sờ vào đi. . ”

Cô thực sự bị hành động của anh làm cho giật mình.

Cô nhanh chóng rút tay về, giả bộ chán ghét, để che giấu sự hoảng sợ, “Ơ, thật bẩn.”

Hoàng Bách nhìn chằm chằm vào môi cô, trong lòng thầm trêu chọc: Nếu sau này nếm sẽ biết bẩn hay không thôi?

“Buổi tối nếu cậu không có việc gì, đến phòng tôi xem phim, có phim mới.”

Anh xoa đầu cô, vò rối tóc cô, bỏ lại một câu rồi trở về phòng.

Lúc đầu Hoàng Bách nghĩ mình đối với Wendy chỉ là một cô bạn thân, nhưng mọi thứ đã thay đổi một năm trước.

Đêm đó, anh mơ về cô, về giấc mộng thanh xuân với cô!

Anh cho rằng đó là một sự tình cờ, một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Nhưng ai biết được, cho tới bây giờ, cả mộng xuân, người anh lưu luyến vẫn là cô ấy, không có người thứ hai.

Trước đây, để không làm phiền việc học của cô, anh đã âm thầm giữ kín chuyện này trong lòng.

Bây giờ, anh ấy không thể nhịn nữa.

Anh chỉnh lại máy chiếu, chán nản ngồi trên giường nghịch điện thoại di động, chờ cổ cùng nhau xem phim.

Cô ăn một chút gì đó, đi tắm và sấy tóc trước khi từ từ mở cửa bước vào.

Nhìn thấy chiếc váy mỏng trên người và còn lộ ra mông của cô, anh lập tức lấy lại sức, đặt điện thoại xuống, tim đập nhanh hơn.

"Cậu luôn mặc bộ đồ ngủ như thế này à?."

Dù gì họ cũng sống cùng nhau một tháng trước, anh biết cô gái này rất thoáng và thoải mái trong sinh hoạt, có lúc cô ấy cởi bỏ nội y của mình đi lựa đồ ăn, và bây giờ cô ấy đang mặc lộ ra nửa ngực,điền viền qυầи ɭóŧ lộ rõ.

“Thật thoải mái.”

Wendy quăng dép lê, lăn người lên giường đè lên người anh, sau đó xoa xoa tìm tư thế thoải mái.

“Cậu thật sự không coi tôi là đàn ông.” Hoàng Bách nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Nói xong, anh ta tắt hết đèn trong phòng, chỉ để lại chiếc màn chiếu trên tường phát đoạn video đã chuẩn bị sẵn.